Lâm Hiểu Huỳnh bị hệ thống vô trách nhiệm, không đáng tin kia ném xuống một nơi mà cô hoàn toàn không biết.Tiếp đất cũng không có cái gì gọi là êm ái như trong truyện cô từng đọc, ưu ái của người xuyên không đâu?.
Có cái nịt nè!Lâm Hiểu Huỳnh vừa chửi thề trong lòng, vừa xiêu vẹo mà đứng lên, tay thì xoa xoa cái mông đã nở hoa của mình.Quá nhiên giao diện cùng hệ điều hành của cô hoàn toàn không khớp nhau, bề ngoài đẹp đó nhưng tần số sóng não thì nó có hơi....
Cũng may cô bị ném xuống một nơi khá hoang vắng, như công xưởng bỏ hoang vậy.Coi như là hệ thống cũng có tâm, không ném cô xuống một nơi đầy zombie.
" leng keng " Lâm Hiểu Huỳnh giựt mình quay đầu nhìn vào hướng công xưởng, bên trong đó phát ra tiếng động.
Cô âm thầm nuốt nước bọt không phải chứ? Lâm Hiểu Huỳnh di chuyển nhẹ nhàng lại, ló đầu vào trong nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy gì.Nhìn một vòng bên ngoài, cô quyết định tạm thời ở lại đây, bên ngoài sắc trời đã không còn sớm.
Đừng ai bảo cô cứ việc chạy đi nơi khác, phải xem tình hình bây giờ biết là thế nhưng phải còn mạng cái đã.Lâm Hiểu Huỳnh dám đảm bảo, nếu như cô bây giờ chạy ra ngoài vào ban đêm liền đăng xuất, cô có bao nhiêu bản lĩnh bản thân còn không biết sao?.
" ai đó?" Cô hình như nhìn thấy một cánh tay người, Lâm Hiểu Huỳnh nhanh chóng lại gần xem.Cô khẳng định đó chính là một cánh tay người, lại còn rất nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-mat-the-mai-mai-la-nu-phu/3392050/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.