" em trai tao bảo sẽ cho người đón tao về, mà cũng chẳng biết chuyện gì nữa " Tư Niệm tay xoa xoa cầm nói.
" Tiểu Phong có nói khi nào đón mày không?" Lâm Hiểu Huỳnh đang lựa đồ ăn liền hỏi.
" em ấy bảo chậm nhất cũng tầm ba bốn ngày á? nhưng mày một mình tao không yên tâm " Tư Niệm thở dài, sở dĩ cô đến thành phố xa xôi hẻo lánh này còn không phải vì đứa ngốc này sao?.
Nếu bây giờ Tư Niệm trở về, thì thành phố lớn như vậy chỉ còn hai mẹ con Lâm Hiểu Huỳnh, hơn nữa cô bạn này lại mất bệnh tim cô thật sự không yên tâm một chút nào luôn.Đã vậy người lại ngu ngu ngơ ngơ, lâu lâu lại hâm hâm dở dở mới chết chứ? cái này không có Tư Niệm thì Lâm Hiểu Huỳnh bị bán lúc nào chẳng hay.
" ba ba mới nãy cũng gọi là tầm ba ngày gì đó đón tao, vậy chúng ta cùng về " Lâm Hiểu Huỳnh qua loa nói, chú tâm lựa đồ ăn.
Tư Niệm bên cạnh nhìn cô chặt lưỡi hai cái, lại nhìn xung quanh đang chú ý bên này liền thở dài than.
" tuy mày không được bình thường, nhưng túi da không tệ đâu.Này nhìn xem mọi người đều đang nhìn mày đó " Tư Niệm nháy mắt nhìn cô nói.
" mày muốn ăn đấm à?" Lâm Hiểu Huỳnh trừng mắt nói.
Tư Niệm xì một tiếng, sau đó đem đồ ra thanh toán rồi bả ca quay về chung cư, nhưng nữa đường liền có thông báo họp cư dân nên ba người phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-mat-the-mai-mai-la-nu-phu/3392041/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.