" Huỳnh Huỳnh em không muốn về nhà sao?" Bên kia là giọng nói hữu lực của nam nhân vang lên.
"...." Lâm Hiểu Huỳnh bên đây đang làm cơm liền dừng lại động tác không biết làm sao nữa, không phải cô không muốn về mà là cô sợ phải về nhà.Sợ gặp lại người xưa, nhà mẹ của cô với nhà chồng cũ cách không xa.
" ba mẹ thật sự rất nhớ em " Lâm Gia Vỹ thở dài, cũng là thằng bạn thân khốn nạn kia của anh.
" tết năm nay em sẽ về " Lâm Hiểu Huỳnh thở dài, cô cũng rất nhớ gia đình chỉ là tới bây giờ cô vẫn chưa có cam đảm đưa bảo bảo về nhà mà thôi.
" em vẫn còn tình cảm với Sở Trí Tu à?" Lâm Gia Vỹ ngập ngừng hỏi.
" anh ta à, mơ đi " Lâm Hiểu Huỳnh cười nhạt, mặc dù lời nói có điểm dối lòng, yêu thì còn đó nhưng muốn cô nói ra thì đâu có dễ.
" Anh ta không phải thuyền
Nhưng bến nào cũng đỗ "
Lâm Hiểu Huỳnh cười nữa miệng nói.
" em thâm lắm!" Lâm Gia Vỹ dơ ngón tay cái khen, nhà anh là hào môn thế gia, nhưng có đứa em gái duy nhất trong dòng họ, cái gì cũng nói được miệng vô cùng đanh đá.
" có ai là tiểu thư hào môn giống em không?" Lâm Gia Vỹ đỡ trán nói.
" suốt ngày giả giả bộ bộ vui lắm sao? em mới không thèm, cúp đây tới giờ đón Bánh Bao rồi " Lâm Hiểu Huỳnh xì một tiếng cúp máy.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-mat-the-mai-mai-la-nu-phu/3392039/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.