-Diễm tại sao cô bé đó lại giống cậu vậy?
Tôn Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn lên trời nói.
Mặc Diễm không trả lời,cùng với Nguyệt Băng hai mắt nhìn nhau.Mặc Diễm nhìn cô bé không khỏi nhớ vào cái đêm 4 năm trước.Sau khi 6 người kia rời đi,thì anh đã tiến vào căn phòng đó nhưng không phải là tình trạng bỏ thuốc mà hôm đó Dục Hoàn cổ trong anh phát tác và dĩ nhiên anh và Uyển Nghi đã cùng nhau mây mưa ngay sau đó.
Nghĩ đến đây,ánh mắt nhìn Nguyệt Băng của anh càng ôn nhu hơn.
Nguyệt Băng từ trên cao nhìn xuống,gặp mấy cái khuôn mặt đang ngơ ngác nhìn mình thì cũng không quá ngạc nhiên,chuyển tầm mắt sang người giống hệt mình,thấy được trong mắt người đó có chứa ôn nhu,trong lòng bé một dòng nước ấm chảy từ trong tim lan rộng ra khắp cơ thể.Người này có lẽ là papa trong lời mẹ đi.
Nguyệt Băng ngay từ nhỏ tâm trí đã thuần thục thậm chí còn hơn cả lão đại Tuấn Nhạc,sự xuất hiện của cô bé làm cho Dương Uyển Nghi rất ngạc nhiên.Tinh thần lực của cô khủng bố đến như vậy mà lại không thể cảm nhận sự tồn tại của cô bé,nếu không phải giây phút kia,chính cô sinh bé ra thì chỉ sợ cô cũng không biết là mình có đứa con thứ 8 này.
Đây cũng không phải lỗi của Dương Uyển Nghi,cha đứa bé Mặc Diễm mang trong mình cổ độc nên khi cô thụ thai bé,bé đã rất yếu dường như là hoàn toàn không tồn tại,vì vậy khi cô dùng tinh thần lực kiểm tra cơ thể lại chỉ có thể cảm nhận được 7 đứa.
Từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-mat-the-bao-boi-cuoi-cai-nao/1590198/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.