Tối đó, Gia Áo lấy từ gầm giường ra cái vali đóng đầy bụi, phủi phủi qua loa một hồi rồi bắtđầu mở tủ quần áo ra, chọn đồ ném vào.
Một tuần lận á! Ba bộ mặcra ngoài hai bộ mặc ngủ, từ từ thay đổi, thêm một số đồ dùng cá nhân,nhưng sao mãi không đóng va li lại được thế này?
”Thê quân, để anh giúp.” Nhìn người đang bạo hành chiếc balo to đùng, anh có chút không nỡ.
Thuần Khanh đổ hết đồ từ va li to tướng ra, nhìn một đống quần áo nhăn nhúmmất trật tự chẳng khác nào giẻ lau trước mặt cùng nụ cười gượng của GiaÁo mà thở dài. Quần áo của em ấy là anh giặt, phơi khô xong cũng chínhtay anh ủi, mấy cái này thường ngày Gia Áo ít khi mặc nên anh vẫn khônghay để ý tới. Xem ra là anh sơ suất rồi, sau này phải lấy cả tủ đồ củaem ấy ra giặt ủi lại một lần mới được. Nhưng mà Gia Áo nhét một cụcchẳng ngăn nắp xíu nào như thế này bảo sao cho vừa!
Thuần Khanh nhanh tay xếp gọn gàng quần áo, lấy một cái vali khác xếp vào: “Em xem, cái nhỏ hơn cũng xếp vừa rồi!”
”Anh giỏi quá!” Gia Áo hai mắt toả sáng, thấy chưa, có chồng sướng vậy đấy.
Hôm sau, Gia Áo và Thuần Khanh vừa tới trường thì một bóng đen lao vụt tới ôm chầm lấy Gia Áo.
”Tiểu Áo tâm giao, nhớ cậu quá.”
Giọng nói này...”A Thanh?” Gia Áo không thể tin, mừng rỡ gọi tên cậu bạn.
”Ừ, may mà cậu không quên tớ!” Lâm Thanh dùng má cọ cọ má Gia Áo thân mật.
Gia Áo mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-to-gia-ao/1595158/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.