Gia Áo nhịn cười tớinội thương. Ờ, nghe cái giọng mếu máo đó tớ cũng hiểu cậu thảm lắm rồi,tội chưa, đã nằm viện còn bị hành hung hết lần này tới lần khác. Đi đốtphong long giải xui là được rồi chứ còn gì nữa!
”Được rồi, tôi tha cho cậu. Làm gì nên làm đi.” Có cần khuyên cậu ta đi đốt phong long không nhỉ?
Gia Áo đang cân nhắc thì...Vù...hình như máy bị ai đó giành lấy...
Giọng Tiêu Yêu Cảnh vang lên: “Alo, tớ có việc bận. Mai tớ sẽ đi học.”
Khoé miệng Gia Áo giật giật nhìn máy đã ngắt kết nối. Cái tên yêu tinhnày...khó hiểu... cậu đi học hay không báo tôi làm con heo gì?
”Này, Gia Áo, sao Thuần Khanh vẫn chưa về?” Tô Lân nhìn giờ, đã sắp tới giờcơm mà chưa thấy Thuần Khanh đâu, quay qua hỏi con gái.
Gia Áo nhíu mày...giờ này anh xử Lục Chiêm Đình xong vẫn chưa về nhà sao? Trong truyện là đi đâu, quên rồi nhỉ?
Tô Lân thấy con gái nhíu mày, nghĩ là con gái không quan tâm chăm sóc conrể, liền lấy cây chổi lông gà, vung một đường: “Mau đi ra ngoài đón nócho mẹ. Đồ vô lương tâm, con chỉ cần về trễ một chút là Thuần Khanh đãtâm thần bất định rồi, con không thấy tội nghiệp người ta sao? Hôm naynó về trễ con lại nhăn mày, ý gì vậy hả?”
Gia Áo tung người, nétránh chiêu Lão nương đại thủ ấn hiểm hóc của mẹ, vơ lấy cái áo khoác,vừa chạy ra cửa vừa nói vọng vào: “Mẹ ác quá đấy, con chỉ đang nghĩ xemanh ấy có thể đi đâu thôi mà...”
”Con mà dám ăn hiếp Thuần Khanh mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-to-gia-ao/1595154/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.