"Nóng chết ta mất!" Nhất Thuần tự lẩm bẩm, giống như là ngủ thiếp đi, lại ngủ không yên. Long Tiêu nhìn biểu hiện của Nhất Thuần cũng biết nàng ăn phải cái gì, cho là nàng tự nguyện ăn vào, trong lòng cười lên. Đuổi thị nữ ra, Long Tiêu không kìm chế được khẽ hôn phía dưới người nàng, không có ý định bỏ qua cho một tấc thịt trắng nõn nào. Nụ hôn cạn từ từ xâm nhập, đưa tới phía dưới người nàng liền tiếng rên rỉ. Hai người bị cấm dục lâu như vậy, núi lửa ở trong mắt bộc phát càng không thể dập được, bên trong màng phù dung, không biết là ai muốn cho còn ai muốn nhận nhiều hơn. Ngày thứ hai tỉnh lại đã gần đến buổi trưa, toàn thân đều đau đớn, Nhất Thuần kiên trì rời giường chạy thẳng tới phủ Thừa Tướng. "Tại sao không gọi ta dậy?" Trên đường, Nhất Thuần vừa đi vừa trách cứ ngườii Dung, vốn là muốn dẫn Mộng Phàm cùng đi, nhưng lúc rời giường Nhất Thuần lại không thấy mộng Phàm đâu, cũng không còn thời gian trì hoãn, liền kêu ngườii Dung cùng đi. "Người tối qua rất khuya mới ngủ, làm sao có thể nhẫn tâm gọi người dậy?" Người Dung phản bác. "Làm ngươi đau lòng rồi, ai, cũng đã muộn!" Nhất Thuần trong lòng lo lắng, cho nên đã sớm quên hết xấu hổ, nàng sợ tiểu Lâm công chúa dậy sớm, phủ Thừa Tướng sẽ lại gặp kiếp nạn, tiểu tử này sợ bị người trong cung gièm pha, nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những ai biết chuyện này, ai, hy vọng có thể đến kịp. "Chủ tử có chuyện gì sao?" Người Dung nhìn ra Nhất Thuần có tâm sự, liền hỏi. "Chúng ta bây giờ là đi cứu người, ai!" Nhất Thuần giải thích đơn giản. Người Dung cũng không còn hỏi nhiều nữa, nhô đầu ra nói: "Nhanh lên một chút, cô nương muốn đến kịp giờ!" "Dạ!" thị vệ nâng roi ngựa lên, tiếng vang bao phủ ở trong đường phố náo nhiệt. Nhất Thuần ở trong phủ thừa tướng chạy thẳng một đường không gặp trở ngại gì, nàng chạy thẳng tới bên trong Thiên viện, Lý Hưu Văn còn chưa hạ triều, viện trống trải khiến Nhất Thuần nhìn không thoải mái, không kịp nghĩ nhiều liền đẩy cửa đi vào, trong nhà có thị nữ mười mấy tuổi hầu hạ, kim liên còn đang ngủ, hô hấp đều đều đã thoát khỏi nguy hiểm. "Tiểu công chúa đã tới chưa?" Nhất Thuần hỏi. Phía sau quản gia nói tới: "từ lúc Thiên cô nương trở về đến giờ vẫn chưa tỉnh lại?" "Ừ, bệnh tình của cô nương kia như thế nào?" Nhất Thuần muốn lập tức mang Kim Liên đi. "Ngự y nói chỉ cần dưỡng vết thương cho tốt, không có ảnh hưởng đến nội tạng, không có gì đáng ngại!" Quản gia nói "Ừ, lập tức chuẩn bị ngay, ta muốn mang cô nương ấy đi!" "Chủ tử đã phân phó, Thiên cô nương có thể ra ngoài bất cứ lúc nào!" Quản gia bắt đầu bận rộn chỉ huy, một lát sau Kim Liên liền được an toàn đưa ra xe. "Đi ra ngoại thành đi!" Nhất Thuần phân phó. "Dạ!" Người Dung tuy không hiểu nhưng cũng không có hỏi nhiều. "Người Dung hiện tại có nơi nào an toàn nhất không? Vị này gọi là Kim Liên, là tiểu thiếp của Lý Hưu Văn." Nhất Thuần đơn giản giới thiệu, người Dung cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, cũng nên không cần nàng giải thích nhiều. "Chủ tử, đối với nàng chỉ có hoàng cung mới là nơi an toàn nhất." Người Dung trầm mặc, trừ phi nàng có thể cao bay xa chạy, nếu không chỗ an toàn nhất n quốc này chỉ có thể là hoàng cung thôi. Nhất Thuần cũng nghĩ như vậy, bây giờ để cho nàng cao bay xa chạy là không thể nào, bị thương như vậy có hơi bất tiện sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, trước mắt nơi có thể đi cũng chỉ có hoàng cung thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]