Trong Thiên viện, Lý Hưu Văn đứng trước mấy chậu hoa cúc nhẹ nhàng khóc thút thít, hoa cúc bị hắn bóp nát trong tay, giống như cùng hắn khóc, Nhất Thuần đứng lẳng lặng ở chỗ không xa nhìn, Lý Hưu Văn thực sự vừa có dung mạo, tài hoa hoa hơn người, làm đông đảo các cô gái đều say mê, nhưng đối mặt với hoàng thất lại hèn yếu đáng thương.
Trước mặt hoàng thất, bình thường phải trăm tính ngàn tính, phải bỏ cả tôn nghiêm, nói gì đến tình cảm, Nhất Thuần thấy mình thật may mắn.
Chậm rãi đi lên trước hỏi: "Ngươi yêu nàng sao?" Nhất Thuần dĩ nhiên không phải hỏi về Lâm nhi, nàng muốn giúp bọn họ nhưng thật sự không có sức.
Chợt bị quấy rầy, Lý Hưu Văn sửng sốt, sau đó cúi đầu nói: " Lúc ta mới tới n quốc, tiền tài đều dùng hết, chết ngất trên đường, khi tỉnh lại được người trong thôn cô ấy cứu; nàng gọi là Kim Liên, cùng cha già sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống trôi qua vốn không dư dả, lại tốt bụng cứu ta, mang ta về nhà cho ăn, đường đường là nam nhi làm sao có thể để một nữ tử nuôi, ta liền bắt đầu vẽ tranh kiếm tiền, chúng ta cùng nhau sống như người một nhà, vui vẻ vô Câu vô Thúc, đó là đoạn thời gian vui sướng nhất của ta." Nói tới chỗ này trên mặt Lý Hưu Văn nở một nụ cười, trong ánh mắt đầy nhu tình.
"Sau đó nghe nói Ân quốc mở khoa thi, ta liền từ nhà Kim Liên chạy tới đế đô, không nghĩ tới lại đậu đệ nhị cấp, liền sai người cầm tiền đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567299/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.