Nhớ lại lần đầu tiên gặp ở bên hồ bị ánh mắt thân thiết nhìn chăm chú, từ một khắc đó nàng liền luân hãm, cho dù mẫu hậu của mình cũng chưa từng nhìn mình chăm chú như vậy, chân thành, không có một tia tạp chất, khi nàng thấy hai người ở trên giường thì lòng của nàng giống như bị kim đâm vào, đau không thể hô hấp, nàng sẽ không để như thế, cái tên nô tài chết tiệt kia, ả có tư cách gì được Thiên tỷ tỷ che chở, Thiên Nhất Thuần chỉ có thể cùng hoàng huynh và tiểu công chúa nàng thôi, Thiên tỷ tỷ vĩnh viễn chỉ có tiểu công chúa nàng là muội muội, bên tai lại vang lên tiếng kêu thân thiết của Nhất Thuần vang lên ‘ công chúa tiểu muội thân ái! ’, tiểu Lâm công chúa nhắm chặt hai mắt, nàng tuyệt sẽ không cho phép bất kì kẻ nào ngoại trừ mình ra được phép đến gần Nhất Thuần, tuyệt không cho phép! ( e này bị sao thế nhỉ??? =_=)
Nhất Thuần mang theo Mộng Phàm chạy thẳng tới phủ Thừa Tướng, tiểu Lâm công chúa trực tiếp trở về phủ không nói với bất kì người nào khác, xem ra nàng cũng không muốn đem ta bán đi, như vậy tất cả đều có hi vọng, mình thì như thế nào cũng không sao cả, nhưng sẽ liên lụy Mộng Phàm, trong cung này trừ Long Tiêu ra, Nhất Thuần không có nhiều bằng hữu, nàng thật lòng hi vọng các nàng có thể sống tốt.
Ngẩng đầu lên nhìn lại, bầu trời bên ngoài cung là bầu trời bao la!
"Chủ tử? Ngươi nói tiểu công chúa có thể hay không...?" Mộng Phàm lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567296/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.