Ở chỗ này, lửa giận không thể phát tiết, nàng giống như mặt hồ phẳng lặng, cũng có lúc mệt mỏi, nàng cần ai đó an ủi, ủng hộ để vượt qua.
Cả người mệt mỏi không muốn chống đỡ nữa liền nằm xuống, nằm xuống liền không bao giờ nhớ tới nữa.
"Chủ tử?" Miệng Mộng phàm không ngừng gào thét, giống như sợ Nhất Thuần sẽ đột nhiên biến mất.
" Được rồi, đứng lên đi rửa mặt đi, một hồi theo ta ra ngoài dạo một chút?" Nhất Thuần cười đùa, giọng điệu giống như thỉnh cầu cũng giống như lời mời.
" Được, đi thì đi!" Mộng phàm ngẩng đầu lên cười nói, nô tài to gan dám yêu cầu như vậy, khiến cho người Dung phía sau ghét, thầm mắng nô tỳ này không biết trời cao đất rộng.
"Làm sao ngươi lại thích tới hồ nước chứ? Sớm biết như vậy đã không giúp ngươi." Nhớ tới hồ nước, nàng liền nhớ tới chuyện xảy ra với Mộng Phàm ngày hôm đó, cười cười.
Mộng phàm cũng biết chủ tử lại muốn trêu nàng, hình như thú vui riêng của chủ tử chính là trêu nàng, Mộng Phàm không tức giận, bởi vì nàng rất thích Nhất Thuần cười với mình, thật là ấm áp, hạnh phúc.
"Người lại bắt đầu chọc ghẹo nô tỳ rồi, tội nghiệp người ta còn khóc vì chủ tử?" Mộng phàm đáng yêu trợn mắt nhìn Nhất Thuần, giống như một người vợ nhỏ đang giận dỗi.
"Ha ha!" Nhất Thuần nhìn bộ dáng của nàng, không nhịn được cười, đây cũng là lần đầu tiên nàng cười nhiều đến vậy, cũng là lần đầu tiên nàng cười tận đấy lòng mình.
Long Tiêu đi tới cửa nghe thấy tiếng cười bên trong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567290/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.