Hôm sau
"Như thế nào? Đã tỉnh chưa?" Sáng sớm thái hậu đã di giá đến tẩm cung của Long Tiêu. Nghe nói sáng sớm các vị ngự y đã được truyền đến. Long Tiêu thiếu chút nữa không lâm triều, Thái hậu không biết Nhất Thuần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên đến xem một chút.
"Hồi Thái hậu, vẫn chưa tỉnh!" Người Dung quỳ xuống trả lời.
"Ngự y nói thế nào?" Thái hậu hỏi.
"Hồi thái hậu, ngự y nói là do cô nương quá mệt nhọc, không cần lo lắng" người Dung trả lời
"Trưa hôm qua, sau khi trở về liền đi ngủ sao?" Thái hậu hỏi.
"Hồi thái hậu, giữa trưa hôm qua bọn nô tỳ tìm thấy Thiên cô nương đang ngủ ở vườn hoa." Chiều hôm qua Nhất Thuần cảm thấy mệt, lại nhìn thấy nơi có phong cảnh đẹp liền nằm xuống ngủ. Bọn nô tỳ tìm thấy nàng đang ngủ khi đó thân thể nàng lạnh như băng, ngự y bị Long Tiêu giữ lại cho đến nữa đêm mới được rời đi.
"Ai!" Thái hậu thở dài, người được che chở trên long sàn rốt cuộc là người như thế nào?.
"Mệt quá!" Nhất Thuần dụi mắt, cố mở mắt ra.
"Hồi thái hậu, cô nương đã tỉnh." Người Dung thấy Nhất Thuần tỉnh lại không khỏi cao hứng bẩm báo.
Thái hậu nhanh chóng bước tới giường lộ ra nụ cười trấn an.
"Thái hậu?" Đập vào mắt là gương mặt hiền lành của thái hậu, Nhất Thuần nhanh chóng đứng lên thi lể.
"Mau mau nằm xuống!" Nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, nự cười của thái hậu càng sâu hơn.
"Ách!" Nàng không hiểu, nàng giống như bị bệnh nặng.
"Con cảm thấy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567288/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.