Chương trước
Chương sau
Hôm sau
"Như thế nào? Đã tỉnh chưa?" Sáng sớm thái hậu đã di giá đến tẩm cung của Long Tiêu. Nghe nói sáng sớm các vị ngự y đã được truyền đến. Long Tiêu thiếu chút nữa không lâm triều, Thái hậu không biết Nhất Thuần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nên đến xem một chút.
"Hồi Thái hậu, vẫn chưa tỉnh!" Người Dung quỳ xuống trả lời.
"Ngự y nói thế nào?" Thái hậu hỏi.
"Hồi thái hậu, ngự y nói là do cô nương quá mệt nhọc, không cần lo lắng" người Dung trả lời
"Trưa hôm qua, sau khi trở về liền đi ngủ sao?" Thái hậu hỏi.
"Hồi thái hậu, giữa trưa hôm qua bọn nô tỳ tìm thấy Thiên cô nương đang ngủ ở vườn hoa." Chiều hôm qua Nhất Thuần cảm thấy mệt, lại nhìn thấy nơi có phong cảnh đẹp liền nằm xuống ngủ. Bọn nô tỳ  tìm thấy nàng đang ngủ khi đó thân thể nàng lạnh như băng, ngự y bị Long Tiêu giữ lại cho đến nữa đêm mới được rời đi.
"Ai!" Thái hậu thở dài, người được che chở trên long sàn rốt cuộc là người như thế nào?.
"Mệt quá!" Nhất Thuần dụi mắt, cố mở mắt ra.
"Hồi thái hậu, cô nương đã tỉnh." Người Dung thấy Nhất Thuần tỉnh lại không khỏi cao hứng bẩm báo.
Thái hậu nhanh chóng bước tới giường lộ ra nụ cười trấn an.
"Thái hậu?" Đập vào mắt là gương mặt hiền lành của thái hậu, Nhất Thuần nhanh chóng đứng lên thi lể.
"Mau mau nằm xuống!" Nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, nự cười của thái hậu càng sâu hơn.
"Ách!" Nàng không hiểu, nàng giống như bị bệnh nặng.
"Con cảm thấy thế nào hả?" Thái hậu ân cần hỏi han.
"Không có cảm giác gì cả" cái gì như thế nào, Nhất Thuần càng thêm nghi ngờ.
"Vậy thì tốt!" Thái hậu ngồi ở bên giường, vổ nhẹ tay nàng.
"Các ngươi lui ra hết đi!" Thái hậu đuổi mọi người ra ngoài, trong tẩm cung chỉ  còn lại mình thái hậu và Nhất Thuần.
Nhất Thuần từ từ ngồi dạy, biết thái hậu có chuyện muốn nói với mình, chuyện này chắc cũng không phải là chuyện tốt lành gì, nàng vẫn nên chuẩn bị tâm lí.
"Thuần nhi, ngươi cũng là người hiểu rõ lý lẽ, Bổn cung cũng không vòng vo nữa."Thái hậu nhìn thẳng vào Nhất Thuần một hồi lâu.
"Thái hậu cứ nói thẳng, không sao đâu" bất kể là chuyện gì, nàng cũng sẽ thản nhiên đối mặt, nếu chấp nhận trở lại, thì việc này cũng không tránh khỏi.
" Tình yêu thì không có biên giới, tình yêu của con có thể dung thứ được mọi chuyện?"Thái hậu không ngừng đảo mắt, là một loại mông đợi nặng nề.
Nhất Thuần sững sờ, không ngờ tới thái hậu lại hỏi vấn đề này. Nhìn thì giống như một vấn đề đơn giản, nhưng nàng không cách nào trả lời được. Vì vậy đáp án giống như một loại trách nhiệm vô hình, nàng không cách nào kết luận được.
" Đừng làm bổn cung thất vọng" Nhất Thuần im lặng, thái hậu quay lưng đi nói.
"Tình  yêu của hoàng đế có thể dành cho cả thiên hạ, nhưng tình yêu của con chỉ có thể dành cho một người." Kết quả làm cho nàng thất vọng, bởi vì nhất thuần không muốn lừa gạt mình.
"Bổn cung biết việc này đối với nữ nhân là việc rất tàn khốc, nhưng nếu muốn làm nữ chủ nhân của quốc gia thì có những chuyện nhất định phải bỏ qua." Thái hậu không cử tâm, nàng xem trọng người nào tuyệt đối sẽ không buông tha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.