Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy, hoàng nhi không nhắc, bổn cung cũng quên mất” thái hậu cười trộm, con trai mình nghĩ gì nàng còn không biết sao, nháy mắt với Tiểu Lâm công chúa, không ngờ nàng lạị đi bới móc chuyện này. Phân phó chuẩn bị ăn trưa, các cung tần tất nhiên giận đến nghiến răng, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn xuống.
Tiểu Lâm công chúa bất mãn chu môi với thái hậu, cũng không quấy rối nữa!
Nhất Thuần trở lại vị trí, thở phào nhẹ nhõm, xem việc đấu đá nhàm chán này không bằng nàng trở về tự mình ngẩn người còn thú vị hơn.
Thấy vẻ mặt Nhất Thuần buông lỏng, Long Tiêu cười an ủi, trong mắt toát ra vẻ dịu dàng. Nhất Thuần thấy thế, lại càng sợ thái độ của Long Tiêu làm các phi tần tức giận, nên đành bất đắc dĩ cúi đầu.
Cổ nhân nói: ngủ không nói, ăn không nói.
Có thể là do hôm nay Thái hậu cao hứng, hậu cung lại nhiều ngày không được thấy Long Tiêu, nên lúc dùng bữa nước bọt bay loạn đầy trời. Nhìn bàn thức ăn ngon trước mắt, Nhất thuần cũng không có khẩu vị, tùy tiện ứng phó vài miếng liền buông đũa.
"Khởi bẩm Thái hậu, Vô Khương nữ cầu kiến." giọng vịt đực của lão thái giám vang lên.
Vô Khương Nữ là quốc bảo mà Vô Khương quốc dâng cho Long Tiêu, sau khi vào cung được phong thành Vô Khương Nữ, Nhất Thuần biết cô gái này nhất định không tầm thường, nếu không vì sao lại có điệu bộ như vậy.
"Truyền!" Thái hậu bình thản nói.
Một cô gái ngoại quốc rơi vào mắt, Nhất Thuần giật mình. Nàng ta chính là người được kể đến.
"Bệ hạ vạn tuế, Thái hậu thiên tuế!" Vô Khương Nữ lưu loát nói tiếng trung thổ, quỳ xuống một cách tự nhiên, bộ dạng lại càng thêm đáng yêu.
Nhìn thấy vậy trong lòng Nhất Thuần giống như bị dao đâm vào, vô cùng đau đớn.
"Mau mau đứng lên đi, ban thưởng ghế ngồi!" thấy sự nhiệt tình của Long Tiêu, trong mắt Nhất Thuần liền hiện vẻ lạnh lẽo, nhăn mày trầm tư.
Thái hậu nhìn bọn họ, vẻ mặt nặng nề, trong cung đình tranh đấu gay gắt nàng xem cả đời, sớm đã không để ý, không biết vì sao lần này lại để tâm đến.
“Đã dùng bữa trưa chưa?" Thái hậu tùy cơ ứng biến, đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Hồi thái hậu, còn chưa dùng qua." Vô Khương Nữ đứng lên thi lễ.
"Không nên quá gò bó, ngồi xuống cùng dùng bữa đi!" Thái hậu vẻ mặt ôn hòa nói, xoay người phân phó người lấy thêm bát đũa.
"Dạ!" Vô Khương tài nữ ngồi xuống cùng dùng bửa. 
Sao đến giờ còn chưa dùng bữa?" Long Tiêu quan tâm hỏi.
"Trẫm gần đây bận rôn quốc sự, khiến nàng nhớ." Long Tiêu giải thích.
"Vô Khương không dám!" Vô Khương Nữ lại đứng dậy quỳ xuống! Long Tiêu vội kéo nàng đứng dậy.
Sự thân thiết này, là thật hay giả, vẫn là do mỗi người tự xem xét; nhưng đối với việc Long Tiêu giải thích vừa rồi  đã chạm đến vết thương cũ của Nhất Thuần, chưa bao giờ hắn vì nàng mà hạ mình giải thích, Long Tiêu từ khi nào lại bát ái như thế, Nhất Thuần cười điên cuồng trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.