Hắn cho là mình bị hoa mắt, đã rong ruổi mấy ngày đường, Long Tiêu còn tưởng rằng mình nhung nhớ quá độ mới có thể sinh ra ảo giác. Cách đó không xa, dưới tàng cây có một bóng dáng quen thuộc thu hút tầm mắt của hắn, nữ nhân thoát tục kia không phải Thuần nhi của hắn thì còn có thể là ai? Dung mạo giống như đúc, đôi mắt u buồn, mái tóc như tơ vàng độc nhất thiên hạ tuỳ ý buông thả ở sau lưng, hắn kích động cơ hồ muốn điên cuồng hết lớn lên.
Hắn bình sanh lần đầu tiên cảm tạ ông trời, lần nữa đưa nàng trở lại bên cạnh hắn.
Long Tiêu nhẹ nhàng đến phía sau của nàng, mùi hương quen thuộc lần nữa vây quanh cơ thể, không ai có thể cảm nhận được lòng hắn lúc này trở nên cuồng loạn tới mức nào, hắn mở rộng tay muốn ôm nàng vào lòng, nhưng mà hắn lại sợ nàng sẽ đột nhiên biến mất, thế nên đành lẳng lặng dựa vào phía sau nàng, thì ra chỉ cần như vậy cũng có thể cảm nhận hạnh phúc.
Nàng khẽ run rẩy, làm Long Tiêu đang lâm vào trầm tư phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn, mới phát hiện thân thể nàng đều bị mưa làm cho ướt đẫm, hắn nhẹ nhàng dựa vào nàng, nàng giống như nghe được tiếng lòng hắn, cũng chầm chậm hướng hắn dựa sát lại, giờ khắc này, hắn đang cũng không cách nào có thể giữ khoảng cách với nàng được nữa rồi.
Long Tiêu liền tranh thủ kéo người nàng lại, ôm lấy một thân ướt sủng, cẩn thận hơn đem lấy nàng dựa vào trong ngực. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567274/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.