Hudson nhẹ nhàng nhảy qua, dẫn nàng đi vào trong cánh cửa chính thật dầy, ngay sau đó trước mắt là điêu lan thêu hạm (1),mái cong trùng điệp, còn có tiếng nước chảy không biết từ nơi nào truyền tới, chậm rãi róc rách như chảy vào trong lòng người.
((1) cột khắc, thềm thêu: chỉ sự xa hoa, tinh tế, đẹp đẽ)
Đã điểm canh ba, Minh Nguyệt (2) như tắm, cơm nước no nê Sơn Trang lẳng lặng ngủ say, nàng nhìn hành lang khúc khủy, nhất thời nghĩ không ra chủ ý nên đi đâu, liền ngẩng đầu nhìn Hudson, đột nhiên hành lang có tiếng bước chân đang đến gần, bọn họ lắc mình giấu vào bóng cây, chăm chú nhìn thật kỹ, là một đội tuần tra mang kiếm hộ viện đi qua, lúc này mới biết Sơn Trang cảnh vệ nghiêm ngặt, không thể khinh thường.
(2) Minh Nguyệt có nghĩa là ánh trăng sáng, cũng là tên của Minh Nguyệt Sơn Trang)
Hudson nhìn ra nàng đang khẩn trương, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Trái tim nàng đột nhiên dâng lên một cỗ ấm áp, nàng ngẩng đầu nhìn Hudson dưới ánh trăng, lúc này đôi mắt màu lam của hắn trở nên sâu hơn, giống như màu tím đậm chỉ vào lúc đêm mới có, trong mắt còn có hoa văn tựa như ánh trăng sáng, màu sắc đó thấm vào tận tâm can.
"Bên kia có biến!" Hudson chỉ vào ánh sáng cách đó không xa nói.
"Đi xem một chút!" Nhất Thuần mặt nghiêm trọng nói.
Hai người nhảy lên nóc nhà gần đó, chỉ nghe được từng tiếng bi thương nức nở của những nữ nhi, giống như là bươm bướm rơi vào trong tơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567263/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.