Không biết vì sao, nghe thấy sự việc đó cùng Hudson không có liên quan, trong lòng nàng cuối cùng cũng buông lỏng nhẹ nhàng.
"Mỹ nhân của ta, giường nệm là dùng để nghỉ ngơi, không phải dùng để suy tư vấn đề!" Nhìn nàng nửa ngày không khôi phục thần sắc, vẻ mặt bất tri bất giác lại ngưng trọng rồi, hắn lắc đầu cười khổ, ôm nàng lên nhẹ nhàng đặt bên giường rồi ngồi xuống, vì nàng giả bộ chỉnh tề.
Nàng đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, phàm là dính đến chuyện của nàng, hắn sẽ tự thân động thủ hoặc là tự mình gọi người làm làm, chẳng lẽ chỉ là vì một cái cam kết của năm đó sao?
"Cái miệng nhỏ nhắn vì cái gì phải mở ra, rất giống khi nãy nha." Hắn đi lên phía trước, chạm tới cái miệng nhỏ nhắn nàng bởi vì kinh ngạc hé mở.
"A!" Trước mặt nàng dần dần phóng đại gương mặt tuấn tú của hắn, còn bởi vì hắn đột nhiên cử động mà giật mình.
"Không cần khẩn trương!" Hắn đứng thẳng người, nhìn nàng chớp chớp đôi mắt màu lam. Dáng vẻ như có điều suy nghĩ, chợt xoay người nói: "Bữa ăn sáng sẽ dùng thêm thịt nướng và món điểm tâm ngọt, như thế nào?"
"À? Ừ!" Nàng bắt đầu không tin lỗ tai của mình rồi, nhưng mà đối với Hudson ca ca mà nói, làm món thịt nướng kiểu tây phương cũng không phải là quá khó khăn.
"Vậy nàng đi trước rửa mặt đi, ta ở trước bàn ăn chờ nàng!" Hudson mỉm cười với nàng một cái thật tươi, xoay người đi ra ngoài cửa.
Bữa ăn sáng đi qua, Hudson ngồi ở dưới cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567261/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.