"Đây là..." Hoàng đế lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc không thôi.
"Bệ hạ, không tệ. Nhưng đây cũng không phải là ngôn ngữ của Trung Nguyên." Nam tử cúi đầu nói nhỏ. Cũng đem mỗi một câu trong ca khúc của Nhất Thuần dịch lại.
"Nàng rốt cuộc là ai?" Hoàng đế trong lòng không khỏi có một loại khủng hoảng, đi từ từ lên lầu các.
"Ngươi cố ý phải hay không?" Tin bất mãn nhìn Nhất Thuần. Hắn hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của bài hát, nhưng hắn biết nó không phải là ngôn ngữ ở đây, nhưng nàng tại sao phải làm như vậy?
Nhất Thuần ngược lại khẽ mỉm cười, đôi môi nhẹ mở: "Không có."
"Bộp! Bộp! Bộp!" Nghe được thanh âm vỗ tay, hai người quay đầu, thấy hoàng đế đang mỉm cười nhìn bọn họ.
"Tin nhi tham kiến bệ hạ." Tin đứng dậy quỳ xuống, hoàng đế tiến lên một bước đỡ hắn lên.
Hoàng đế xoay người đi về phía trước mặt Nhất Thuần: "Nói như vậy đây chính là ca khúc đến từ cố hương của ngươi sao?"
"Dĩ nhiên."Nhất Thuần rất tự nhiên trả lời, Tín một lòng lo lắng nhìn Nhất Thuần, hắn đương nhiên biết ý tứ của hoàng đế.
"Như vậy loại ngôn ngữ này cũng là tiếng mẹ đẻ của cô nương sao?" Hoàng đế tiếp tục chơi trò hỏi đáp.
"Không phải."Nhất Thuần cười cười, nàng giờ mới hiểu được hoàng đế là ám chỉ cái gì, xem ra ở chỗ này ngây ngô là không bình yên rồi.
"Không phải?" Hoàng đế hỏi ngược lại, giọng điệu rõ ràng không tin tưởng.
"Tại sao không?" Thông minh như nàng, như thế nào để cho người khác tùy ý làm khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567244/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.