Chương trước
Chương sau
Nhất Thuần đối với chuyện như vậy đã thành thói quen rồi, coi như là nữ nhân thấy nàng thì cũng sẽ làm ra biểu tình rất kinh ngạc một hồi, cho nên mặc kệ sự luống cuống của bọn họ.
Hoàng đế sau khi lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự luống cuống của mình, lập tức mở miệng nói: "Thế nào không có ý định mời người cô đơn như trẫm cùng nhau dùng bữa sao?"
Nhất Thuần nhìn Tin một lát, mặt hắn rõ ràng hiện ra vẻ không tình nguyện, nàng liền nghĩ thầm có thể là hắn sợ mình làm ăn không ngon liền mở miệng nói: "Nếu như ngài nguyện ý thì...kia xin mời ngồi." Nàng lấy bị động làm chủ động,  giọng điệu cực kỳ giống như nữ chủ nhân nơi này  .
Nhất Thuần rất lễ phép mời hoàng đế nhập tọa (1),không phải bởi vì người đến là hoàng đế, mà là nàng có ý thức, tự nhiên không có kinh ngạc, không có bất an, càng không có sợ hãi.
((1) nhập toạ: ngồi xuống)
Đối với lời mời của Nhất Thuần, hoàng đế thiếu chút nữa hóa đá đi. Không điệu bộ, lại tự nhiên bình thản, có nhiều đã lâu không có nghe được thanh âm như vậy rồi.
Bởi vì lại thêm một người, Nhất Thuần không thể không đem dĩa thịt bò bít tết thân yêu chia làm ba suất, sau đó mời bọn họ, cuối cùng đem phần còn lại đặt ở trong đĩa của mình, say sưa ăn ngon lành, thịt rất non, bởi vì nàng có thói quen ăn thịt bò 6 phần chín, 3 phần sống như thế này quen rồi.
Trên bàn  hai người đều nhìn  nàng, cũng không động đũa, hoàng đế lần đầu tiên thấy trên bàn cơm để dao găm  ăn cơm, cũng là lần đầu ăn cơm kiểu như thế này.
Nhất Thuần phát hiện ra, trợn mắt nhìn bọn họ một cái, nàng mặc kệ người đang ngồi nơi này là ai: "Đừng nhìn ta, nhìn dĩa của mình đi."
Vũ quốc hoàng đế lần đầu tiên vì nhìn người mà bị mắng, miệng há ra đủ để nhét vào một quả trứng gà rồi.
Tin dĩ nhiên tuyệt không thấy nàng kỳ quái...nhưng hắn lo lắng hoàng đế sẽ tức giận đối với Nhất Thuần là bất lợi, dùng sức hướng nàng nháy mắt.
"Ánh mắt ngươi có vấn đề sao?" Nhất Thuần ném cho hắn một cái liếc mắt nói.
Tin vùa tức vừa sợ nhìn Nhất Thuần, nhưng nói ra chỉ làm trò cười, nên hắn đành cúi đầu thưởng thức món ăn mà từ nhỏ tới lớn hắn lần đầu tiên được thấy.
Ai ngờ càng ăn càng thấy ngon, còn chưa có thỏa mãn thì thịt bò bít tết đã hết mất rồi. Hoàng đế thấy tướng ăn của Tin, mang theo tò mò bèn nếm thử một miếng, vốn còn định ca ngợi một phen, nhưng thấy trước mắt cơm cũng sắp hết, đành ăn trước rồi tính sau.
Khi những miếng cuối cùng trong đĩa đều bị Tin thỏa mãn đưa vào trong miệng thì hoàng đế hướng tới hắn bắn ra ánh mắt giết người, mục đích của chuyến đi này hoàng đế Vũ quốc đã hoàn toàn quên mất.
"Các người cứ từ từ nói chuyện, ta muốn đi nghỉ ngơi trước." Nhất Thuần vẫy vẫy tay liền đi ra ngoài, căn bản không để ý tới người khác có nghe hay không, dù sao nàng cũng đã chào hỏi, về phần người khác có nghe thấy không đó là chuyện của người khác.
Tin lập tức nói: "Được." Đưa mắt nhìn Nhất Thuần rời đi, Tin rốt cuộc mời thở dài một hơi.
Hoàng đế còn chưa có phục hồi lại tinh thần, người đã đi xa. Hắn hiện tại mới nhớ tới hỏi: "Nàng ta là ai?"
"Thị thiếp của nhi thần." Những bậc đế vương đều may mắn ở chỗ, bọn họ có thể vừa sanh ra liền nắm trong tay quyền lực, tiền bạc, mỹ nhân; nhưng đôi khi  cũng là bất hạnh, bọn họ không có quyền tự lựa chọn hôn nhân cho mình, giống như tượng gỗ bị các trưởng bối thao túng.
Kẻ ngu đều có thể nhìn ra, Tin đối với Nhất Thuần rất đặc biệt, huống chi là thông minh như bệ hạ đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.