Long Tiêu nắm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng thì bất giác nhíu mày: "Sao nàng lại ăn mặc phong phanh như vậy?". Đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía đám thị nữ quát lớn: "Bọn nô tài đáng chết này!" "Chàng không nên tức giận, bọn họ có nhắc qua thiếp, chỉ là do thiếp không chịu mặc thôi?" Nhất Thuần vội vàng thay họ giải thích, nếu không thì sẽ có người phải chịu phạt. "Thế nào mà lại không biết chú ý tới bản thân hả?" Long Tiêu cưng chiều thấp giọng mắng, bàn tay xoa xoa mái tóc của nàng. Chàng rất thích mái tóc này, cho dù không hề cài thêm bất kỳ trang sức gì nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường. Chàng có thể tự do vuốt ve chơi đùa, sau đó chỉ cần nàng nhẹ nhàng hất đầu, mái tóc liền suông mượt như cũ. Không giống những nữ nhân khác chỉ có một kiểu tóc mà muốn duy trì suốt một tuần lễ, ngay cả đi bộ cũng lo sợ làm cho tóc bay loạn. "Thiếp không sao mà. Chàng hãy nhìn cho thật kỹ nhé!" Nhất Thuần nghịch ngợm nháy nháy mắt, thân thể của nàng nhanh chóng hoà vào âm nhạc nhảy múa, ánh trăng mờ ảo trên cao cùng với nàng một thân áo trắng thuần khiết, khung cảnh tựa như là Hằng Nga xinh đẹp đang vui đùa cùng Thỏ Ngọc... Nàng cười nhìn Long Tiêu đang say đắm, đôi mắt nàng trong suốt lại loé lên nét tinh nghịch, vừa yêu mị vừa quyến rũ, mê hoặc lấy trái tim của chàng. Long Tiêu đứng dậy đi lên phía trước ôm lấy nàng: "Chúng ta trở về phòng." Nàng không biết rằng bây giờ dáng vẻ này của nàng mê người tới cỡ nào, khiến Long Tiêu không thể tập trung thưởng thức vũ điệu của nàng. Nhất Thuần đành phải dừng lại, đưa môi lên hôn chàng một cái. Trong lòng đã hiểu Long Tiêu muốn làm cái gì. "Nàng cho rằng một cái hôn là có thể thỏa mãn ta sao?" Càng nhìn càng thấy nàng quyến rũ, Long Tiêu cũng nhịn không được nữa bế ngang nàng đi vào bên trong phòng. "Đừng mà, hôm nay thiếp thấy chàng rất mệt mỏi!" Nhất Thuần nhắc nhở. "Không mệt!" Chỉ cần có nàng nằm dưới thân thể, chàng vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi. Long Tiêu cúi đầu ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn mê người kia, không để cho nàng cự tuyệt, quấn lấy cái lưỡi ngọt ngào, linh hoạt thăm dò trong miệng nàng. Nhất Thuần vẫn chưa quen với sự nồng nhiệt quá mức này, nàng ngại ngùng chỉ biết tránh né cái lưỡi của chàng. Mặc kệ nàng trốn tránh, Long Tiêu đều có thể kịp thời bắt được nàng. Long Tiêu hưởng thụ mút mát đầu lưỡi mềm mại của Nhất Thuần, cho đến khi nàng khẽ phát ra tiếng rên rỉ, mới buông đôi môi của nàng ra. Bàn tay dọc theo cái cổ trắng nõn, mơn trớn da thịt từ từ trượt xuống, lướt qua bộ ngực căng tròn, lại tiếp tục di chuyển xuống dưới, thuần thục cởi quần áo nàng, làm lộ ra thân thể tinh khiết, trắng muốt của Nhất Thuần, giống như một pho tượng xinh đẹp được làm từ bạch ngọc, đẹp đẽ động lòng người. Nàng yếu ớt kiều mị rên một tiếng. Như được nàng khích lệ, cự long của chàng đã sớm thức tỉnh, từng tế bào trong cơ thể đều thúc giục Long Tiêu phải nhanh chóng chiếm lấy người con gái này. "A..." Ở trong tiếng hét của nàng, Long Tiêu động thân một cái, đâm sâu vào hoa huyệt của nàng. Bắt đầu một cuộc ân ái mạnh mẽ mà kiều diễm... "Gần đây trong triều hay xảy ra đại sự lắm sao?" Nhất Thuần vẫn như cũ dựa lưng vào cây cột mà ngồi, nhắm mắt lại hỏi. Bởi vì mấy ngày nay trước cửa Thanh Hà Uyển lại xuất hiên thêm mấy tên thị vệ, Nhất Thuần không hiểu. "Không có gì đại sự xảy ra, chỉ là mấy ngày nay các tiểu quốc lân cận phái các sứ giả tới nước ta tiến cống, cho nên trong cung mới trở nên náo nhiệt như vậy, chỉ là để phòng ngừa bất trắc, nên bệ hạ phái thêm thị vệ tới đây. Bệ hạ thật là sủng ái nương nương!" Mộng Phàm biết nàng đang hỏi cái gì, ở cùng với chủ tử đã lâu, tính tình Nhất Thuần ít nhiều Mộng Phàm vẫn có thể đoán được một chút. Bất quá ai cũng biết tâm ý của bệ hạ dành cho nương nương là như thế nào, nên nàng ở trong cung cũng được ngẩng cao đầu. "Có những ai được tham dự?" Nhất Thuần biết tiểu nha đầu này thay Long Tiêu nói tốt nên cũng không ở tính toán. "Các đại thần từ tam phẩm trở lên, hậu cung thì bệ hạ chỉ định là Tần phi." Mộng Phàm tâm nghĩ lần này có thể đi theo chủ tử đi dự đại tiệc, bệ hạ là nhất định sẽ đồng ý dẫn theo chủ tử. Nhất Thuần liếc mắt nhìn Mộng Phàm đang đứng kế bên, nha đầu này cũng cười trộm một tiếng. Mấy ngày tiếp theo Long Tiêu vẫn không hề nhắc tới chuyện đại tiệc chiêu đãi sứ giả các quốc gia tiến cống, Nhất Thuần cũng không hỏi, nhưng trong lòng lại nghi ngờ, cảm thấy bất an "Nương nương, tại sao bệ hạ không mang theo ngài đi dự tiệc?" Bữa tiệc hôm nay đã bắt đầu, thế nào bên này còn chưa có chút động tĩnh gì? Mộng Phàm bất mãn trong lòng. "Đi thôi!" Nhất Thuần đứng dậy đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]