Chương trước
Chương sau
"Đúng vậy!" - Lý Hưu Văn rất phối hợp mà hồi đáp.
“ Hôm nay rất nhiều người muốn thỉnh cầu hoàng thượng đuổi họ đi, đuổi họ đến trợ giúp quân địch, cô lập nước ta, khiến cho kẻ địch lớn mạnh. Đem nội quốc ta trống không, còn kết thù kết oán với các quốc gia bên ngoài, khiến cho quốc gia gặp nguy hiểm, các ngươi muốn thế sao?” – Cuối cùng, Nhất Thuần đem một trái bom vứt xuống đầu đám đại thần, chỉ thấy nét mặt của Chu đại nhân kia rất khó coi, không chừng sẽ nhanh chóng bùng nổ.
“ Vậy các ngươi còn có lời gì đế nói sao?” – Long Tiêu che giấu khuôn mặt kinh ngạc, nhìn xuống đại điện nói.
"Thần bội phục, lời nói vừa rồi đã khiến cho thần hiểu ra “ – Tống Thuỵ nịnh hót, nhưng là gương mặt hắn bội phục cũng không giống như là giả vờ.
“ Bẩm hoàng thượng, người không cần chỉ nghe mấy câu nói tầm bậy của một nữ nhân liền dao động, ai ma biết nàng là có ý gì. Xin hoàng thượng nghĩ lại! “-Chu đại nhân tiến lên phản bác. Sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Nhất Thuần một cái.
Nhất Thuần thiếu chút nữa mắng hắn ngu ngốc, Chỉ là nàng đối với Ân quốc chưa quen thuộc, nếu không liền khiến cho bộ xương già này tâm phục khẩu phục.
"Trẫm tự có định đoạt, lui ra!" – Thanh âm uy nghiêm của Long Tiêu vang lên, ai cũng có thể nghe ra là hắn không vui. Chu lão đầu gặp đại hoạ mà không biết, hắn ta vừa rồi hung ác nhín chằm chằm Nhất Thuần nên không để ý thấy nét mặt Long Tiêu rất khó coi.
"Chu đại nhân, tơ lụa mà ngài mặc trên người là sản vật của Ân quốc sao?” – Nhất Thuần đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, Vài ngày trước, khi nàng càu nhàu về tơ lụa, Mộng Phàm có nói số tơ lụa này đều là cống phẩm tiến cống, quốc gia này cũng có sản xuất ra chất liệu vải nhẵn nhụi như vậy.
"Không phải!" - Chu đại nhân nghe được câu hỏi càn rỡ của Nhất Thuần, càng thêm tức giận, lớn tiếng nói.
“ Nếu như ngài bài xích người hoặc vật của các quốc gia khác, vậy tại sao  còn mặc đồ nguồn gốc từ các quốc gia khác, đây không phải là tự dối mình gạt người đi?” – Dáng vẻ Nhất Thuần vô tội nói, trong lòng rất vui vẻ, cuối cùng cũng báo được thù.
“ Ngươi, ngươi……….” – Chu đại nhân không để ý đến hình tượng của mình, giơ tay chỉ vào mặt Nhất Thuần, nói không ra lời.
"Ta thế nào Chu đại nhân?" - Nhìn hắn càng tức giận, Nhất Thuần lại càng đắc ý, lại càng vô tội nháy mắt  hỏi hắn.
“ Hừ! Sự đoàn kết dân với quần áo sao có thể giống nhau được! “ – Chu đại nhân phất áo, ánh mắt khi dễ nói.
"Kia Chu đại nhân, nếu như Ân Quốc ta thống nhất thiên hạ, như vậy người dân của những quốc gia khác xử lý như thế nào đây? Còn có lãnh thổ và đặc sản của họ.” – Nhất Thuần suy nghĩ một chút, bọn họ không thể nào đem toàn bộ giết chết đi, vấn đề này cũng đủ khiến cho Chu lão đầu tức đến hộc máu.
Long Tiêu để mặc cho nàng trêu đùa vị cựu thần này, cũng không óo ý tứ ngăn cản. Dã tâm của nàng thật không đơn giản, thống nhất thiên hạ, trước mắt vị đại nhân kia cũng chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này.
Việc này! Đương nhiên là thu làm làm đầy tớ cho nước ta!" -Chu đại nhân vừa ra khỏi miệng liền biết mình bị trêu, còn lại là một thị nữ. Tất cả đại nhân khác đều chịu đựng, nén cười khiến cho khuôn mặt ai cũng biến dạng.
"Ngươi! Ngươi!" - Chu đại nhân nói liên tục  hai từ ‘ ngươi liền ngã gục, các đại thần khác cũng như ong vỡ tổ chạy đến xem tình huống.
Long Tiêu cũng không  có ý tứ tuyên ngự y, Nhất Thuần như một hài tử làm sai nhìn xuống đại điện.
"Khiêng xuống đi!"-Long Tiêu vung tay lên, mấy công công liền tiến lên đem Chu đại nhân mang đi ra ngoài.
"Chuyện này đến đây là ngừng, trở về đi!" - Long Tiêu uy nghiêm  ra lệnh, tất cả mọi người không dám ở nói thêm cái gì, cũng chỉnh tề  đứng ngay ngắn cung tiễn hoàng thượng hồi cung,
Long Tiêu lôi kéo Nhất Thuần từ từ đi xuống, đi qua các vị đại thần rồi ra ngoài. Để là một đám đại thần không hiểu tình huống trước mắt. Hoàng thượng đang lôi kéo nư nhân này? Nhìn hoàng thượng đi xa, triều đình bỗng nhiên náo nhiệt, chỉ có hai vị thừa tướng tựa như không có việc gì mà đi ra cửa. Bọn họ đã thấy sự lợi hại của nàng rồi, cho nên cũng không ngạc nhiên lắm.
"Hai vị Thừa tướng đi thong thả!"- Một đám đại thần thở hổn hển đuổi theo.
Tống thụy đối với từng chuỗi vấn đề vừa rồi chỉ có thể giả ngu rồi.
Nhất Thuần vui vẻ nhảy nhót, phía sau là khuôn mặt tươi cười của Long Tiêu. Hắn sẽ làm cho nàng yêu hắn, vĩnh viễn sống ở bên cạnh hắn.
“ A! Ăn cơm được chưa? Ta đói bụng! “- Nhất Thuần đột nhiên dừng lại hỏi, đối với sự vô lễ của nàng, Long Tiêu cũng quen rồi, thật ra thì hai cung nữ còn lại thì rất ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.