Hiện tai quân lính bao vây, Nhất Hàng rõ ràng chống đỡ không được. Trong lòng Nhất Thuần liền sốt ruột, lo lắng. Tại sao Nhất Hàng còn chưa đi, nàng lớn tiếng nói với hắn:
“Đi mau, ta xin ngươi đó!”
"Không, ta muốn dẫn ngươi đi!"- Thanh âm của Nhất Hàng từ phía xa bay tời, bên trong lời nói có thể nghe được sự kiên quyết của hắn.
"Lớn mật, chính ngươi cũng có chạy đằng trời!" – Long Tiêu hung hăng nói. Lời nói của hai người là đang muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn.
Nhất Thuần thuận tay đem đao bên cạnh thị vệ đoạt lấy, đặt lên cổ mình, lớn tiếng nói:
“Ta xin ngươi, mau rời đi, nếu không ta sẽ chết tại đây!”
Thấy nàng không để ý sinh mạng mà che chở cho hắn ta, cây đao kia nằm trên cổ Nhất Thuần khiến cho lòng Long Tiêu đau nhói. Đôi mắt hắn mãnh liệt bắn về phía thị vệ bên người Nhất Thuần, hai chân thị vệ kia liền mềm nhũn té xuống đầt.
"Tại sao?" – Trong mắt Nhất Hàng lộ ra vẻ bất mãn, chẳng lẽ nàng không tin tưởng hắn sao?
"Đi!" – Nhất Thuần dùng sức một chút, dòng máu theo thanh đao chảy xuống. Nếu như nàng không ngoan độc một chút, liền sẽ bỏ lỡ một cái mạng.
"Không cần!" – Long Tiêu lớn tiếng hô, sau đó nhanh chóng bay về phía nàng, nhưng là cũng không dám đến gần.Hắn sợ rằng chỉ trong giây lát nàng sẽ biến mất trước mặt hắn.
“Được” – Nhất Hàng nhìn bóng dáng phía xa kia, quyết định của nàng khiến cho hắn rất đau lòng. Nhưng hắn sẽ không buông tha, kiên quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567203/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.