Edit: Kiri Đến lúc Phi Yến tỉnh lại, nhìn thấy bối cảnh vẫn là cổ đại, nàng sờ sờ tay mình. Uyển nhi vội vàng chạy lại: “Tiểu thư tỉnh, tiểu thư tỉnh rồi……” Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân. Bàng Thống vọt vào phòng, sờ trán Phi Yến: “Sao rồi, muội thấy sao? Sao lại ngã từ đó lần nữa?” Đường Vãn Chi nghĩ, thật buồn cười, mình tỉnh lại, còn Phi Yến không trở về, chung quy Phi Yến vẫn không quay lại. Bàng Thống hành động rất thật cẩn thận như là đang lo lắng gì đó nhưng không hề hỏi, chỉ ân cần hỏi han nàng rồi dặn Uyển nhi phải chăm sóc nàng cho tốt. “Tiểu thư, người làm nô tỳ sợ muốn chết…. sợ muốn chết…..” Uyển nhi khóc đỏ mắt. “Sợ gì mà sợ.” Hình như trong lúc ngủ nàng đã nằm mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng là tất cả cuộc sống của Phi Yến từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều rất rõ ràng. “Sao đang yên đang lành tiểu thư lại đến đình viện đó, sao lại ngã xuống nữa. Nô tỳ thấy, đình đó rất xui xẻo, hai lần tiểu thư ngã đều ở đó. Thái Sư còn nói phải phá cái đình đấy đi.” Có lẽ Phi Yến đã chết thật rồi. “Phá hay không phá thì cũng vậy.” Phi Yến chậm rãi nhắm mắt lại, thấy nàng mệt nên Uyển nhi không nói thêm gì nữa. Uyển nhi đang dọn dẹp chuẩn bị ra ngoài thì Phi Yến mở miệng: “Ca ca có hỏi gì không?” Uyển nhi ngừng lại: “Thiếu gia hỏi nô tỳ sao người lại đến đó, tại sao lại ngã xuống.” “Biết rồi, đi xuống đi.” Nàng vừa tỉnh ngủ thì thấy Bàng Thái Sư và Bàng Thống đều ở đây, dường như còn đang cãi vã gì đó. Thì ra, Bàng Thống hoài nghi nàng gặp chuyện không may là do Thu Yến ra tay. Nhưng Bàng Thái Sư đã hỏi qua, Thu Yến không nhận. Phi Yến kinh ngạc, nàng thật không ngờ bọn họ lại nghĩ đến mức này nhưng nàng không phải là người thích đổ oan cho người khác. “Muội tự ngã, không liên quan đến người khác.” Nghe thấy lời Phi Yến, cả hai người đều quay lại nhìn nàng. Nhuưng rõ ràng là Bàng Thống không tin. Hắn còn muốn nói gì nữa nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chắc là không ai tin tưởng thật ra nàng đã sớm nghĩ thông suốt phải không? Về sau, nàng sẽ làm rất nhiều rất nhiều chuyện tốt để bù lại ngày hôm nay, bù lại việc bao che cho Thu Yến. Thời gian sau đó Phi Yến lại dưỡng bệnh nhưng nàng không còn nhắc đến chuyện Thu Yến ữa, có lẽ, có một số việc chung quy là như thế, không thể như ý mình. Nếu nàng lựa chọn thân tình, lựa chọn Bàng gia, vậy thì nàng chỉ có thể xin lỗi người khác. Không bao lâu nữa là đến Lễ mừng năm mới, Bàng phủ đốt rất nhiều pháo hoa, giờ trong cung Bàng phi coi như là chuyên sủng, Hoàng thượng đặc biệt cho phép người Bàng phủ vào thăm Bàng phi, nhưng cuối cùng Phi Yến lại cáo ốm không đi. Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian này Phi Yến cực kỳ im lặng, Bàng Thái Sư và Bàng Thống cũng không nhắc lại nguyên nhân nữa mà chỉ tìm mọi cách dỗ nàng vui vẻ. Phi Yến cũng luôn hiểu ý tươi cười, nhưng nụ cười không hề đến đáy mắt. Nàng thật sự bội phục Bao Chửng, bội phục hắn vì theo đuổi sự thật mà không sợ cường quyền, có thể đối xử bình đẳng với bất kỳ ai. Nàng vốn nghĩ chỉ cần có tín ngưỡng thì sẽ làm được nhưng giờ nàng đã biết, thật ra không phải. Bao Chửng có thể làm được nhưng rất nhiều người lại không thể. Mà nàng cũng hiểu tại sao Bát Hiền vương lại thích Bao Chửng như vậy, bởi vì hắn trên người bởi vì hắn có một sự kiên trì chấp nhất. Mới chớp mắt đã xuân về hoa nở. Giờ nàng cực kỳ mệt nhọc, rất ít ra ngoài, thi thoảng có qua chỗ Bao Chửng thăm Sở Sở, còn lại đều ở phủ. Sau đó Bàng phi có cho mời nàng vào cung nhưng nàng vẫn cáo ốm như trước. Nhưng mấy hôm nay trong phủ rất náo nhiệt khiến nàng khó hiểu, dù vậy nàng vẫn không hỏi nhiều, đến thời điểm nên biết thì sẽ biết. Đến tận lúc Công Tôn Sách đến phủ Thái Sư đưa sính lễ nàng mới hoảng hồn, không rõ tại sao lại đến nước này, cũng không hiểu tại sao Bàng Thái Sư lại đồng ý hôn sự này. Trong lúc nàng vẫn còn đang mơ mơ màng màng, hôn sự này đã được chuẩn bị vô cùng khí thế, đến tận lúc nàng mặc hỉ bào rời khỏi phủ Thái Sư, nàng vẫn còn đang mơ màng, sao lại gả rồi? Mà Công Tôn Sách lại càng căng thẳng, chính hắn cũng không rõ vì sao họ lại thành thân nhanh như thế, hắn luôn nghĩ Bàng Thái Sư sẽ không dễ dàng gả Phi Yến cho hắn. Nhưng lúc đang ở Lư Châu hắn nhận được thư của Bàng Thống, ý nói cho phép bọn họ ở cùng nhau, làm hắn mừng rỡ như điên. Công Tôn đại nhân cũng rất sững sờ, không ngờ có thể làm thân gia với phủ Thái sư. Công Tôn gia vội vàng chuẩn bị sính lễ và những thứ cần thiết khác, nếu Công Tôn Sách không ngăn cản, có khi ông cũng theo đến phủ Thái Sư đưa sính lễ. Tuy rằng thời gian ngắn nhưng Công Tôn Sách vẫn mua một căn nhà ở kinh thành, tuy rằng Công Tôn Sách không có phẩm hàm gì nhưng Bàng Phi Yến là Tam tiểu thư phủ Thái Sư, mà Bàng phi giờ đang thịnh sủng, cho nên hôn lễ có rất nhiều người tham dự. Thậm chí cả Hoàng thượng cũng tặng quà cưới. Cũng có người nói là do Bàng Thái Sư cố kỵ Hoàng thượng, trừ Đại tiểu thư vào cung, hai tiểu thư còn lại đều gả cho thư sinh. Có thể thấy Bàng Thái Sư cũng lo lắng gia tộc quá lớn mạnh sẽ khiến Hoàng thượng không vui. Phi Yến ngồi ngay ngắn trong tân phòng, giờ mới nghĩ đến chuyện mình đã thành thân, hơn nữa còn là gả cho Công Tôn Sách. Vén khăn đội đầu lên, hai người nhìn nhau cười. Uống rượu giao bôi theo lời hỉ nương rồi ngồi nói chuyện. “Công Tôn Sách, sao ta thấy như đang nằm mơ thế?” Công Tôn Sách nghe nàng nói như vậy bật cười: “Ta mới thấy là nằm mơ đây, vốn ta còn nghĩ phải trải qua bao gian nan hiểm trở mới có thể lấy nàng, không ngờ đột nhiên có thể lấy nàng ngay, chính ta còn chưa từng nghĩ đến.” Phi Yến cười khanh khách: “Huynh còn muốn có đau khổ gì à?” Công Tôn Sách nghiêm túc lắc đầu: “Đương nhiên là không muốn, ta hy vọng có thể bách niên giai lão với nàng, hy vọng có thể sớm thành thân. Ta nghe ca ca nàng nói nàng lại ngã, để ta xem xem có bị thương ở đâu không.” “Bị ngã lâu lắm rồi, dù có vết thương thì cũng khỏi hết rồi, huynh không cần lo lắng cho ta.” Nàng cười kéo tay hắn. Công Tôn Sách mặt đỏ hồng. “Đang yên đang lành sao lại ngã? Nhà chúng ta không có đình cũng không có cầu thang, nàng yên tâm.” “Huynh cũng biết, tính muội hấp tấp, đó lại là nhà mình, khó tránh khỏi không cẩn thận, huynh thấy ta ở bên ngoài có khi nào không cẩn thận đâu.” Phi Yến nhẹ nhàng tựa vào vai hắn. “Công Tôn Sách, cha và ca ca đồng ý cho huynh lấy muội có điều kiện gì không?” Công Tôn Sách hơi cứng người rồi lập tức cười nói: “Có điều kiện gì được. Muội nghĩ nhiều rồi.” Phi Yến ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trêu chọc: “Có bản lĩnh thì huynh đừng cứng người. Công Tôn Sách, ta phát hiện huynh thật sự không biết nói dối đấy.” Công Tôn Sách thấy nàng như thế, ngượng ngùng cúi đầu: “Nhạc phụ yêu cầu ta không nhập sĩ.” Phi Yến ngẩn người, không phải Bàng Thái Sư vẫn luôn muốn nàng gả hiển hách sao, cảm thấy như thế mới xứng với nàng nhưng giờ lại đề nghị thế với Công Tôn Sách: “Huynh đồng ý rồi?” Đây là câu khẳng định, dù sao cả hai đang ngồi trong hỉ phòng rồi. Công Tôn Sách thận trọng gật đầu: “Ừ, ta đồng ý rồi.” “Tại sao?” Nàng vẫn biết Công Tôn Sách rất muốn tham gia khoa cử, rất muốn đạt được Trạng Nguyên, dốc sức vì nước và cũng để làm vẻ vang gia tộc. Công Tôn Sách nâng mặt nàng lên: “Vì ta phát hiện, thật ra trong lòng ta, nàng mới là quan trọng nhất.” Phi Yến đỏ hồng hốc mắt, nàng biết ước muốn của hắn nhưng giờ hắn lại vì nàng mà từ bỏ mọi thứ. Không muốn để nàng buồn khổ, Công Tôn Sách thoải mái nói: “Thật ra nhập sĩ hay không cũng không quan trọng, dù ta có tham gia khoa cử cũng chua chắc đã đạt được Trạng Nguyên. Trước kia ta vẫn luôn tra án cùng Bao Chửng không hề nhập sĩ, giờ ta lại có thêm một nương tử anh minh thần võ thông minh nhạy bén, chúng ta vẫn có thể vì dân trừ hại, biểu dương chính nghĩa. Như vậy không tốt sao?” Phi Yến bị hắn đùa cười: “Chúng ta là Hắc Bạch Song Sát sao?” Công Tôn Sách vỗ đầu nàng: “Tên này không tốt, chúng ta là song kiếm hợp bích đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.” Dưới ánh nến ấm áp, hai người ngồi đó hưởng thụ thời khắc ấm áp này. Phi Yến biết Bàng Thái Sư bị nàng dọa rồi, hoặc là họ không hề tin nàng tự ngã xuống, dù Bàng Thái Sư là người thế nào thì ông vẫn là một người cha tốt, ông không thể để con gái mình không vui nên mới đồng ý gả nàng cho Công Tôn Sách. Còn chuyện không nhập sĩ, Phi Yến nghĩ có lẽ đây là một cách khác mà phụ thân dùng để bảo vệ nàng. ………… Rất nhiều năm sau, lúc này Bao Chửng đã là Khai Phong Phủ doãn, cạnh hắn trừ người thê tử hiền lành là Sở Sở, còn có hai trợ thủ, một là Triển Chiêu võ công cao cường, một người khác là Công Tôn tiên sinh học rộng tài cao. Nhưng Công Tôn tiên sinh này không phải Công Tôn Sách mà là đường đệ của Công Tôn Sách. Từ nhỏ hắn đã bội phục Bao Chửng, bọn họ đã giúp đỡ dân chúng được rất nhiều. Về phần Công Tôn Sách, hắn và Phi Yến cùng nhau đi du lịch, dù hắn không phải người thông minh nhất thiên hạ nhưng cũng là một đại anh hùng trong lòng công chúng. Dù bọn họ không phải người của quan phủ nhưng nhắc tới Công Tôn Sách và Bàng Phi Yến, ai cũng biết đó là một truyền kỳ………
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]