Edit: Kiri
“Phi Yến à, ta và Công Tôn Sách đều là người, khó tránh sẽ bỏ sót vài chi tiết, mọi người cùng góp sức mới có thể nhanh chóng phá án.”
Lời này rất có lý, Phi Yến cười cười.
Nhưng những gì nàng nên nói đều đã nói rồi, vừa lúc đó một bộ khoái xông vào phòng.
“Thạch bộ khoái, bác gái này nói là biết nạn nhân.”
Mọi người nhanh chóng đứng dậy.
“Bác mau vào trong ngồi.”
Bác gái này đã hơn năm mươi tuổi, nhìn qua thì có vẻ là nông phụ. Mọi người cũng đi theo Bao Chửng vào phòng.
“Ta là người nam môn, hôm nay đi chợ nhìn thấy bố cáo kia, xem kỹ vài lần mới nhận ra, đó chính là Hứa Tứ Nhi ở thôn chúng ta!”
“Hứa Tứ Nhi? Hắn không phải Hứa Viễn Sơn ư?”
Đại nương tặc lưỡi: “Cái gì? Hứa Viễn Sơn? Nó làm gì có cái tên hay thế. Nó là Hứa Tứ Nhi. Ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ, Hứa Viễn Sơn cái gì. Nhà nó nghèo khổ vô cùng, đạo đức cũng thối nát, chẳng ra gì. Nên tuổi cao rồi mà vẫn không có vợ. Con gái trong thôn đều tránh hắn. Mấy năm trước mua được một cô vợ ở bên ngoài, đứa trẻ kia cũng thật xinh đẹp! Khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt mũi xinh đẹp, ngay cả bà lão như ta cũng đều khen ngợi. Nhưng thật sự là phúc mỏng, mới chỉ hai năm đã bị Hứa Tứ Nhi đày đọa đến chết.”
Phi Yến ghét nhất là loại người như thế này, tức giận nói: “Hắn đúng là kẻ không ra gì.”
Đại nương vừa thấy có tri âm, liền sốt sắng: “Chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nu-phu-kieu-ngao/1472061/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.