Editor: ChieuNinh
"Không được! Không được! A......" Thạch Lai Phúc lập tức bừng tỉnh, ôm Tằng Tử Phu: "Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi!"
Tằng Tử Phu thở phì phò, vịn Thạch Lai Phúc: "Hài tử... Hài tử..."
Thạch Lai Phúc ôm chặt Tằng Tử Phu: "Không có việc gì, hài tử không có việc gì, hiện tại cũng ngủ, nàng có đói bụng không? Ta đi kêu điếm tiểu nhị hâm nóng chút đồ ăn cho nàng."
Tằng Tử Phu lập tức giữ chặt tay Thạch Lai Phúc: "Đừng, cùng ta... ta sợ hãi... Ta giết người... ta nhìn thấy hắn... máu khắp người hắn lâm lâm đi về phía ta muốn chém... Phúc ca... Ta..."
Thạch Lai Phúc đau lòng ôm chặt Tằng Tử Phu, vuốt lưng của nàng: "Không sao rồi, có ta ở đây, ta đang ở đây, ta ở cùng với nàng." Tằng Tử Phu gật gật đầu, hít mũi một cái, ngửi được hương vị quen thuộc trên người Thạch Lai Phúc, cuối cùng an tâm một chút. Cũng không lâu lắm lại buồn ngủ.
Thạch Lai Phúc xoa xoa vệt nước mắt ở trên gương mặt Tằng Tử Phu, nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng hôn xuống cái trán Tằng Tử Phu, xoay người vừa muốn đi ra ngoài, phát hiện Tằng Tử Phu gắt gao nắm chặt lấy tay của mình, thở dài, xoay người lên giường ôm Tằng Tử Phu. Nàng rất là sợ hãi đi, đổi thành lại một người đàn ông cũng phải sợ, huống chi nàng... Làm sao ta lại vô dụng như thế?
Sáng sớm ngày hôm sau, Tằng Tử Phu ung dung tỉnh lại, nghiêng người nhìn Thạch Lai Phúc đang ôm lấy mình, nghĩ đến lúc ban ngày của hôm qua, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nong-phu/726539/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.