"Nương tử, cũng đã hơn nửa năm, không có tin tức gì của Sở Hà cũng không biết hiện tại đã đến kinh thành chưa." Tằng Tử Phu lau tay, quay đầu cười cười với Thạch Lai Phúc: "Không có tin tức chính là tin tức tốt, Sở Hà thông minh như vậy, nhất định là có thể thi đậu, có lẽ cũng nên đến kinh thành rồi. Tính tính thời gian tháng sau chính là cuộc sát hoạch khoa cử, hai ngày này nghe Lý Nhị ca nói, Nhị thúc thường lấy ra quần áo trước kia Sở Hà mặc mà ngẩn người, ai, cũng khó trách Nhị thúc."
Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Ài, tốt xấu cũng có thể viết về một phong thơ, báo bình an chứ! Thật là làm cho người ta sốt ruột." Tằng Tử Phu chỉ là cười cười lắc đầu, trong lòng suy nghĩ, tình thế như vậy, khắp nơi đều là nạn dân. Mặc dù có sai người báo tin, có thể đến được hay không cũng không nhất định đâu, hơn nữa đầu năm nay muốn nhờ người mang thư hồi âm, so với lên trời còn khó hơn.
Gần đây Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ, còn có Tiểu Diệp Tử rất mê Tiểu Thạch, thích nhất là trêu chọc cho Tiểu Thạch khóc, sau đó ba tên tiểu tử phúc hắc kia an vị ở bên cạnh cười, bị Tằng Tử Phu bắt được nhiều lần. Mỗi lần đều muốn răn dạy ba cái bánh bao một trận, nhưng người xưa nói rất hay ‘cẩu không đổi được ăn cứt’ cái bụng đen tối của ba bánh bao tuyệt đối là đánh xong liền quên đau. Cũng may Thạch Thúy Cúc vẫn bận chuyện điểm tâm cho ‘Ăn uống chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nong-phu/726527/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.