Thạch Lai Phúc thấyTằng Tử Phu vào nhà, vội vàng lấy khăn mặt đưa cho nàng. Tằng Tử Phutiếp nhận khăn lau mặt, đến giường nhỏ nhìn ba búp bê nằm song song ngủsay, Thạch Lai Phúc từ phía sau ôm lấy Tằng Tử Phu nói: "Nương tử, saorồi?"
Tằng Tử Phu thở dài: "Kiếm được chút ít bạc, cuối cùngkhông có phí công vất vả." Thạch Lai Phúc nghe xong cũng không hỏinhiều, dù sao mặc kệ bao nhiêu bạc đều ở trong tay nương tử trông coi.Tằng Tử Phu quay đầu nghi hoặc nhìn Thạch Lai Phúc hỏi: "Sao chàng không hỏi một chút kiếm nhiều hay ít?"
Thạch Lai Phúc cười nói: "Dùsao nhà chúng ta do nàng quản gia, bạc cũng đều ở bên nương tử, lại nói, nương tử của mình còn chưa tin sao?" Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn ThạchLai Phúc: "Chàng sẽ không sợ ta học theo Vương Lan kia, cuốn bạc củachàng chạy trốn?" Thạch Lai Phúc nhíu mày: "Nương tử nói gì thế? Saonàng có thể đánh đồng cùng Vương Lan chứ?"
Tằng Tử Phu hừ mộttiếng: "Dù sao, nếu chàng dám lấy bình thê, ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ(lăng nhăng),ta liền dám cuốn bạc của chàng, ôm con chúng ta đi rất xa, cho chàng cả đời cũng tìm không thấy chúng ta!" Thạch Lai Phúc cườinheo mắt nói: "Nương tử, đã lâu như vậy nàng còn không biết ta là ngườigì sao? Ngoại trừ nương tử, ta cũng là không đi vào...... nương tử, hử?"
Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc ra: "Không có nghiêm chỉnhgì hết, chàng đưa lỗ tai tới đây!" Tằng Tử Phu nhỏ giọng thầm thì vàicâu bên tai Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc ngây ngốc đứng ở đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nong-phu/726504/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.