Nghe xong ThạchThúy Cúc nói, Tằng Tử Phu cũng không bàn tán cái gì, chỉ cúi đầu nhìnqua đứa bé đang khóc, đứa nhỏ này thân thể yếu ớt, nếu tiếp tục như vậychắc là...... chắc là sống không được vài ngày đi!
Nghetiếng khóc thảm, nàng cũng là đang oán trên đời này không công bình...... khóc khổ cho mệnh của mình? Tằng Tử Phu đỏ vành mắt, đưa một tayxoa xoa nước mắt ở khóe mắt, mím môi, quay đầu lại nghiêm túc nhìn quaThạch Thúy Cúc: "Đứa nhỏ này, ta ôm đi!" Thạch Thúy Cúc thấy vậy quaymặt qua chỗ khác: "Chị dâu nên nghĩ kỹ càng, còn đại ca?"
Tằng Tử Phu không có trả lời mà ôm hài tử đi ra ngoài. Trở lại trong phòng mình lấy ra một cái yếm còn chưa mặc qua mặc vào cho đứa nhỏ, lại vén áo lên cho bú sữa. Cúi đầu nhìn qua đứa nhỏ đang ôm bộ ngực mình từng ngụmtừng ngụm bú sữa mẹ, chắc là đói lắm rồi. Vương Lan sao có thể nhẫn tâmvứt bỏ hài tử mình mang thai mười tháng sinh ra đây?
Trong lòngTằng Tử Phu vẫn là có chút kỳ lạ Thạch Thúy Cúc nhẫn tâm, nhưng mà nghĩlại, nếu như đổi thành mình là Thạch Thúy Cúc thì sao? Mình sẽ làm nhưthế nào? Thật sự rộng lượng xem đứa nhỏ này như con mình sinh ra sao? Dù sao Vương Lan đối với mình không có tạo thành thương tổn thực chất, cho nên mình có thể hiểu Thạch Thúy Cúc nhưng lại vĩnh viễn không cảm nhậnđược khổ sở của nàng. Có lẽ đổi thành chính mình thì càng thêm cực đoan...... Nghĩ vậy cũng không trách Thạch Thúy Cúc rồi, nói sao mìnhcũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nong-phu/726502/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.