Đến buổi tối,Thạch Lai Phúc không chờ Tằng Tử Phu lau xong thân thể, liền trực tiếpẵm lên giường: "Vợ, đừng lau, một hồi xong việc lại lau nữa, thật phiềntoái!" Tằng Tử Phu trừng mắt: "Không được, khuya hôm nay không được,sáng sớm mai còn dậy sớm vào thành mua hàng tết."
Thạch Lai Phúcvừa nghe lời này, trong ngực thật lạnh thật lạnh, phía dưới dĩ nhiên‘hung khí’ đã cao ngất đang ở giữa hai chân Tằng Tử Phu: "Vợ......Vợ...... Vợ......"
Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc nhưthế, trong lòng thở dài, bị Thạch Lai Phúc châm ngòi nàng cũng có cảmgiác, đành phải thỏa hiệp nói: "Chỉ một lần thôi đấy, nếu chàng nóichuyện không giữ lời, ít nhất một tháng cũng đừng nghĩ bò lên trêngiường của ta. Trực tiếp lăn ra đất ngủ đi!"
Thạch Lai Phúc nhănmặt nhíu mày còn muốn tiếp tục cò kè mặc cả, lại thấy được bộ dáng vẻmặt kiên quyết của Tằng Tử Phu, đành phải gật gật đầu: "Một lần thì mộtlần! Vợ, vậy nàng cũng không thể kêu mệt mỏi, rồi lại ngủ mất!"
Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: "Nếu chàng hiểu được thương hươngtiếc ngọc, như thế nào để cho ta mệt mỏi phải ngủ mất? Chàng làm ta ấy,cứ như đang cày ruộng, dùng sức như vậy...... Còn muốn ta...... Muốn ta......"
Thạch Lai Phúc vừa nghe lời này, cười xấu xa nói: "Vợ, muốn nàng làm gì hả? Hử? Vợ?" Tằng Tử Phu vòng tay ở eo Thạch Lai Phúc, vặn một cái: "Chàng nói cái gì hả! A!" Thạch Lai Phúc hít một hơi, vội vàng cầu xin tha thứ: "Vợ...... Ta trong sạch mà! Vợ ơi...... Buông tay, sai rồi! Ta sai rồi! Ta cam đoan từ nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nong-phu/726485/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.