🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chiều hôm đó...

Việc thi hành án của Chân Lợi Kiếm được giao cho Truyền Kiếm trưởng lão phụ trách. Những việc liên quan đến chấp pháp của Kiếm Trì bình thường giao cho Chấp Kiếm trưởng lão, song xét đến việc Phạm Kim là bác ruột của Chân Lợi Kiếm, hai vị kiếm tổ đã có châm chước trong quyết định này. Dẫu vậy, Phạm trưởng lão vẫn xin đi theo đoàn. Lão nói muốn tiễn chân Chân Lợi Kiếm nốt quãng đường này, còn nói lời từ biệt.

Đoàn người áp giải Chân cựu thánh tử rời đi chưa được bao lâu thì Liễu Ân đã nhận được thông báo khẩn từ ngọc giản truyền âm, lại còn là tín hiệu từ nhóm riêng của cao tầng Kiếm Trì. Vân Hà Kiếm tổ cầm ngọc giản lên, đưa thần thức vào thì nghe được giọng của Truyền Kiếm trưởng lão:

“Các vị, có ai có thể giải thích cho lão phu biết, tại sao Bích Mặc tiên sinh lại lò dò đi theo đoàn chúng ta không?”

Phi Kiếm trưởng lão: “Có chuyện này? Lão Trương ông không phải bịa chuyện đấy chứ? Ngoại trừ lúc cùng kiếm tổ đi thăm tàng bảo khố ra, tiên sinh không phải vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài sao? Hôm qua ta ôm cây đợi thỏ trước phòng trọ của người cả ngày mà còn không gặp được đây!”

Đoạn Kiếm trưởng lão: “Các vị, lão phu đã rửa tay gác kiếm, nhà cũng chuyển xuống thôn tạp dịch rồi, tại sao vẫn bị thêm vào nhóm này vậy?”

Phi Kiếm trưởng lão: “Lão Phạm, lão Phạm, mau lên tiếng đi! Có thật là tiên sinh đang đi theo đoàn hai lão không, hay lão Trương lại bốc phét?”

Chấp Kiếm trưởng lão: “Đúng là tiên sinh đang đi cùng đoàn...”

Truyền Kiếm trưởng lão: “Bớt nói nhảm! Ta đang hồi hộp chết đi được đây! Tiên sinh chẳng nói chẳng rằng, cứ lù lù đi theo đoàn, làm cho ta chẳng biết làm sao cho phải, cũng không dám hỏi tiên sinh muốn làm gì…”

Đoạn Kiếm trưởng lão: “Nhưng nói về Bích Mặc tiên sinh thì lão phu thấy lão Trương quyết định đúng. Tiên sinh hẳn là có tính toán của riêng người, chúng ta không nên hỏi làm gì…”

Liễu Ân nghe đến đây, toan định xung phong đi “bảo vệ” Bích Mặc tiên sinh thì…

Sóc Phong kiếm tổ: “Để đó, bản kiếm tổ sẽ đến tiếp chuyện tiên sinh! Liễu lão đệ, chuyện ở Kiếm Trì phải phiền lão đệ rồi.”

Vân Hà kiếm tổ: “…”

Thực lòng muốn tố cáo Sóc Phong kiếm tổ không nghĩa khí. Lúc trước đón tiên sinh đến Kiếm Trì, lão bận chuyện của Chân Lợi Kiếm không đi được, hiện tại cơ hội tốt như vậy lại bị họ Trần lần nữa giành trước. Thế nhưng, cuối cùng tin mà Liễu kiếm tổ gửi đi là:

“Trần huynh yên tâm. Đã có Liễu mỗ.”

Liễu Ân đặt ngọc giản truyền âm xuống bàn, quay lại xử lý sự vụ. Nhưng còn chưa kịp đọc xong bản thu chi của tháng vừa qua thì đã có đệ tử tông cửa chạy vào bẩm báo:

“Sư phụ! Sư phụ! Tin vui!!!”

Vân Hà kiếm tổ đặt bản ghi chép xuống, không vui ngước lên nhìn Ngô Quốc Văn:

“Nói bao nhiêu lần rồi? Trước khi vào thì gõ cửa. Láu ta láu táu!”

Họ Ngô gãi gáy:

“Sư phụ, tại con vui quá nên nhất thời quên mất…”

“Được rồi. Là chuyện gì mà bình thường anh trầm ổn là thế mà hôm nay cũng thành cái bộ dáng này?”

“Sư phụ, Hàn trưởng lão tỉnh rồi!”

“Ra là Hàn trưởng lão tỉnh rồi. Ta còn tưởng chuyện gì lớn mới khiến anh thất thố như…”



Liễu Ân nói đến đây mới nhận ra mình vừa nghe được cái gì, thế là liền đứng vụt dậy khỏi ghế, túm lấy hai cánh tay Ngô Quốc Văn:

“Khoan đã! Hàn trưởng lão? Ý anh là Hàn Ngọc Sương trưởng lão, Ngự Kiếm trưởng lão của Kiếm Trì chúng ta?”

“Sư phụ, đúng, đúng... Cơ mà, sư phụ à, nhẹ tay, nhẹ tay!”

Vân Hà kiếm tổ giật mình, vội buông đệ tử nhà mình ra, ho khan:

“Được rồi, anh nói rõ ra cho sư phụ nghe xem nào.”

“Sư phụ, chuyện là thế này…”

Ngô Quốc Văn còn chưa nói dứt câu, Liễu Ân đã giơ một tay lên:

“Khoan đã! Hay là chúng ta vừa đi đến chỗ Hàn trưởng lão, anh vừa kể cho sư phụ đi!”

Họ Ngô nghe vậy thì cười thầm trong lòng:

“Ai vừa rồi chê đệ tử láu táu cơ? Sư phụ biết tin chẳng phải còn kích động hơn đệ tử sao?”

Song, đương nhiên là y cũng không dám nói ra lời này trước mặt Liễu kiếm tổ, chỉ cung kính “dạ” một tiếng.

oOo

Hai thầy trò một đường từ thư phòng của Vân Hà kiếm tổ đến chỗ của mẹ con Hàn Ngọc Sương. Vừa đi, Ngô Quốc Văn vừa tóm tắt đại khái tình hình cho sư phụ cậu chàng nghe. Liễu Ân khi biết người cứu tỉnh được Ngự Kiếm trưởng lão nhà mình không phải ai khác mà chính là hai thiếu niên nam nữ đi cùng Bích Mặc tiên sinh, thì lại càng khẳng định chuyến này Nguyễn Đông Thanh đến Kiếm Trì là để thử lòng bọn họ. Dẫu sao, phiên xét xử Chân Lợi Kiếm vừa kết thúc chưa lâu thì Hàn Ngọc Sương cũng tỉnh lại. Ở đời chả nhẽ còn có chuyện trùng hợp đến như thế sao?

Vân Hà kiếm tổ còn đang suy nghĩ, dựa vào những lời Bích Mặc tiên sinh nói sáng nay, phải chăng Chân Lợi Kiếm còn đóng vai trò quan trọng trong kế hoạch của tiên sinh? Nhưng, lão còn chưa kịp nghĩ nhiều về vấn đề này thì đã bị tiếng ồn ào kéo về với thực tại:

“Mẹ, người vừa mới tỉnh lại chưa lâu lại đã định đi đâu vậy? Có gì từ từ rồi tính… Mẹ, người mau về giường đi!”

Giọng Song Vô Song cất lên từ trong khu phòng của hai mẹ con. Lại nghe Hàn Ngọc Sương đáp:

“Không được, phải mau cản chuyện thi hành án lại. Tội của Chân Lợi Kiếm cố nhiên phải phạt, nhưng phế bỏ tu vi thì quá nặng!”

“Mẹ, người bình tĩnh! Đây là quyết định sau khi thương nghị kỹ càng của Bích Mặc tiên sinh cùng hai vị kiếm tổ. Con nghĩ…”

Cậu thiếu niên mới nói tới đây thì mẹ cậu đã kéo mở cánh cửa, cũng đồng thời để hai mẹ con nhìn thấy hai người Ngô Quốc Văn đang đi tới. Liễu Ân bèn tiến lên, một tay đỡ lấy Hàn Ngọc Sương, vừa dùng thần thức kiểm tra tình trạng cơ thể bà ta một lượt, vừa nói:

“Hàn trưởng lão vừa tỉnh lại không nên kích động. Vào nhà rồi nói!”

Đồng thời, lão cũng bí mật truyền âm cho bà ta:

“Yên tâm, Bích Mặc tiên sinh rất để ý tới Chân Lợi Kiếm, hôm nay đã năm lần bảy lượt tìm cách giảm tội cho thằng nhóc. Chỉ cần nó thật sự biết thành tâm hối cải, chuyện ngày hôm nay không phải là không thể vãn hồi.”

Hàn Ngọc Sương nghe vậy mới thả lòng, chịu để lão dìu về trong phòng.

Vào lại trong nhà, Liễu Ân đỡ Hàn trưởng lão về giường, còn bản thân lão thì kéo một cái ghế ngồi cạnh đó, tiếp chuyện Hàn Ngọc Sương. Song Vô Song sau khi dâng nước lên cho hai người thì lui về một góc, đứng nói chuyện với Ngô Quốc Văn.

Những chuyện xảy ra hơn nửa năm trước, Song Vô Song tuy cũng đã kể. Song, có rất nhiều chuyện cậu chàng không biết, phải chờ Ngự Kiếm trưởng lão tỉnh dậy mới có thể hỏi. Thành thử, đến bây giờ Vân Hà kiếm tổ mới có cơ hội làm rõ một số nghi vấn. Sau khi nghe Hàn Ngọc Sương tường thuật lại chi tiết những chuyện xảy ra khi đó, Liễu Ân trầm ngâm:



“Vậy ý trưởng lão là, Chân Lợi Kiếm khả năng cũng chỉ là bị kẻ xấu lợi dụng, chứ không rắp tâm hại bà, phải không?”

“Đúng, thưa kiếm tổ. Chân Lợi Kiếm tuyệt đối không có khả năng làm đến mức đó.”

“Khó trách Bích Mặc tiên sinh lại tìm đủ mọi cách để giảm án cho y. Xem ra là tiên sinh đã sớm biết những chuyện này. Chỉ có điều… Liễu mỗ thấy, cũng không hẳn là Chân Lợi Kiếm bị người lợi dụng. Mà là có kẻ tương kế tựu kế, mượn kế hoạch của y để xúc tiến kế hoạch của bọn hắn thì đúng hơn. Nếu nghĩ theo hướng này, hình phạt mà hôm nay y phải nhận cũng không oan. Đây là một hồi thử thách. Nếu y có thể vượt qua, thì mới có thể tìm về đúng chính đạo. Còn nếu không…”

Vân Hà kiếm tổ bỏ ngỏ lời ở đấy, Hàn trưởng lão cũng chỉ thở dài, không phản bác lão. Sau chốc lát yên lặng, Liễu kiếm tổ lại nói:

“Không nói chuyện này nữa! Hàn trưởng lão, bà mới tỉnh nên chắc cũng chưa kịp cập nhật thông tin đúng không? Chà chà, bà thật đúng là biết chọn lúc để bất tỉnh nhân sự, ngủ một giấc ngủ liền đến hơn nửa năm luôn! Trong nửa năm này, bà có biết Huyền Hoàng giới biến động lớn tới thế nào không?”

Thế rồi, Liễu Ân bắt đầu kể cho Ngự Kiếm trưởng lão nhà mình những chuyện trong suốt hơn nửa năm nay. Tỉ như chuyện bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân gặp nạn, bị Tiết Lập Địa truy sát vào Thấp Cương, sau đó phản sát lão ta thế nào. Nghe đoạn đầu, Hàn trưởng lão vừa tức giận, vừa áy náy, nhưng khi nghe đến đoạn sau, thì cũng chỉ biết tấm tắc khen danh sư xuất cao đồ. Vân Hà kiếm tổ lại kể chuyện bốn người về sau gia nhập Lệ Chi Sơn, dẫn kỵ binh vào xông xáo trong Táng Thi đinh, trong suốt nửa năm nay lập ra những chiến công gì, cũng như chuyện các thế lực trong tối ngoài sáng ai ủng hộ, ai ngáng chân, chống đối bọn họ ra sao, cũng như Kiếm Trì bọn họ và hoàng thất đã can thiệp thế nào. Đối với những chuyện này, Hàn trưởng lão vừa vui mừng cho thành quả của bốn sư huynh đệ, nhưng cũng vừa lo lắng cho tương lai của bọn họ. Mãi đến khi nghe đến chuyện Bích Mặc tiên sinh đang đích thân đứng ra tìm cách dàn xếp chuyện này, bà ta mới thở phào một hơi.

“Hàn trưởng lão, không giấu gì bà, chính vì tiên sinh đang trên đường đến Đại Thục dự phiên xét xử bốn vị cao đồ nên mới ghé thăm Kiếm Trì ta, mà cũng nhờ vậy bà mới được cứu tỉnh đó. Người cứu được bà, kỳ thực chính là một trong số những thiếu niên có khả năng rất lớn sẽ bái vào làm môn hạ Lão Thụ cổ viện.”

Hàn Ngọc Sương nghe vậy thì trầm ngâm một lúc. Bà ta cố nhớ lại vẻ mặt hiền từ đầy vẻ quan tâm của cậu nhóc khám cho mình lúc vừa tỉnh lại chưa lâu. Sau đó, mới chầm chậm nói:

“Ra là như vậy. Tiên sinh quả thật vẫn luôn rất có mắt nhìn người…”

“Thực ra không chỉ có mỗi cậu ta, còn có ba người nữa theo như tình báo của chúng ta có khả năng rất cao sẽ được tiên sinh thu làm đệ tử. Trong đó, có cả cô nhóc mà bà từng nhờ lão phu để mắt đấy.”

Thoáng ngưng trong chốc lát, lão lại nói:

“Thậm chí, con bé cũng đi cùng tiên sinh trong chuyến này, còn tham gia vào việc giúp đánh thức bà thì phải…”

Hàn Ngọc Sương nghe vậy thì thoáng ngẩn người, sau đó lắc đầu, rồi lại gật đầu:

“Ra là vậy. Chả trách…”

Liễu Ân nghe bà ta nói vậy thì quyết định không hỏi nhiều mà nói sang chuyện khác:

“Được rồi, hẳn là bà cũng muốn biết nửa năm nay con bé đó làm những gì phải không?”

Nói đoạn, Vân Hà kiếm tổ lại kể cho Hàn trưởng lão nghe về những cải cách như những trận địa chấn lấy trung tâm là thành Bạch Đế, lan ra khắp Huyền Hoàng giới trong suốt hơn nửa năm nay. Trước những chuyện này, Hàn trưởng lão nghe đến say mê, há hốc miệng ra tưởng chừng nhét vừa cả quả trứng. Liễu kiếm tổ thấy vậy thì vừa cười vừa nói:

“À đấy, hiện tại bà đã tỉnh rồi thì mai ta sẽ cho người đi nâng cấp ngọc giản truyền âm của bà, lại đưa bà vào nhóm trưởng lão của Kiếm Trì ta mới được. Mấy lão già này bình thường đạo mạo trước mặt đệ tử là thế, thế mà vào nhóm kín suốt ngày than thở với bàn tán những chuyện không đâu…

“Ôi, Hàn trưởng lão, bà không biết đâu, ban nãy Trương trưởng lão còn vì không biết hành xử ra sao xung quanh Bích Mặc tiên sinh mà vào cầu cứu trong nhóm nữa…”

Liễu Ân vừa nói tới đây thì ngọc giản truyền âm của lão nóng lên, thông báo có tin khẩn từ nhóm kín của trưởng lão Kiếm Trì.

“Đấy, vừa nhắc tới Tào Thào… Để xem lại có chuyện gì khiến lão già kia cuống lên như vậy nào!”

Lão cầm ngọc giản lên, vừa cười vừa nói, song sau khi nghe xong lời nhắn trong đó thì nụ cười trên mặt của Vân Hà kiếm tổ cũng tắt, thay vào đó là một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Tin nhắn của Truyền Kiếm trưởng lão có nội dung như sau:

“Đại sự không ổn! Chân Lợi Kiếm phản phái, đã đầu nhập Đao Sơn. Bích Mặc tiên sinh cũng không thấy đâu nữa…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.