Song Vô Song hỏi:
“Dư huynh đệ, vừa rồi huynh nói kích thích cho mẹ ta tự tỉnh dậy, tức là như thế nào? Chả lẽ là lay tỉnh sao?”
“Không! Tuyệt đối đừng làm vậy!”
Dư Tự Lực vội nói:
“Kích thích cho bá mẫu tự tỉnh lại chỉ cần Song huynh, cùng những người bình thường quan hệ thân thiết với bá mẫu hàng ngày đến nói chuyện với người là được. Điển tịch có nói, nếu như người bệnh có thể nghe thấy lời người thân, có khả năng sẽ kích thích bản năng cầu sinh, trợ giúp cơ thể tự chữa lành nhanh hơn, cũng có thể khiến ý thức sớm trở lại hơn…
“Thế nhưng liệu có thể thành công hay phải mất bao lâu thì tại hạ cũng không dám nói chắc. Trong sách có ghi, có những người bệnh hôn mê suốt nhiều năm, thậm chí mấy chục năm mới tỉnh lại. Chỉ có thể hy vọng bá mẫu là người lành tự có thiên tướng, sẽ sớm ngày hồi phục mà thôi.”
Song Vô Song gật gật đầu. Cậu chàng cũng đã hiểu tại sao Dư Tự Lực nói không dám chắc đến năm thành. Thế nhưng, dù sao có cách để thử cũng còn hơn là không có cách nào, chỉ biết ngồi một chỗ chờ đợi. Ít nhất, hiện tại họ Song đã có mục tiêu cùng cách thức, lại cũng có thể nhờ thêm các sư huynh đệ đồng môn giúp đỡ. Song Vô Song đang trầm ngầm suy nghĩ thì bỗng Hàn Thu Thủy hô lên thất thanh:
“Khoan đã! Nhớ ra rồi!”
Dư Tự Lực cau mày, quát:
“Trong phòng bệnh mà cô lại hô to gọi nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3730242/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.