Lúc thấy họ Dư đưa tay ra, Hàn tiểu thư đã bắt đầu mỉm cười. Đến khi nghe được câu nói của y thì nụ cười ấy cứng đờ trên mặt cô nàng. Hàn Thu Thủy thở phì phò một lúc, cuối cùng cũng đành thoả hiệp. Nàng ta nắm lấy tay Dư Tự Lực, vừa dùng sức bóp, vừa gằn ra từng chữ:
“Vậy. Thì. Mong. Anh. Giúp. Em.”
Đương nhiên, cô nàng cũng không dám dùng toàn lực. Họ Dư dẫu sao cũng cần đôi bàn tay này để trị bệnh cứu người, nếu thật sự bóp hỏng thì khác nào Hàn Thu Thủy tự lấy đá đập chân mình?
Dư Tự Lực giãy giụa mãi mới rút được tay ra, lại lắc lắc bàn tay phải tê dại của mình một hồi. Song, vì mới thắng được một ván, tâm tình y đang rất tốt. Thế là cũng không quan tâm việc Hàn thị vừa bóp tay mình, vừa tủm tỉm cười, vừa đáp:
“Em gái ngoan đã có lời, anh đây đương nhiên sẽ giúp!”
Nói xong thì cũng rất tự giác ôm hộp đồ nghề, kéo Song Vô Song ra ngoài trước. Hàn Thu Thủy đứng đó thở phì phò một lúc, trong lòng âm thầm mắng họ Dư chín chín tám mốt lần, rồi mới quay đầu đi theo bọn họ. Cô nàng lúc này chính đang bụng bảo dạ:
“Được lắm, họ Dư! Coi như ngươi lợi hại! Nhưng cứ chờ đấy! Bà đây nhất định phải bái vào được cổ viện trước ngươi, sau đó sẽ đòi ngươi gọi một trăm, không, một ngàn tiếng sư tỷ, trả lại món nợ ngày hôm nay! Ta thề, nếu không làm được thì bản cô nương liền theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3728093/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.