Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc quân Lệ Chi của Cao Tử Trọng có va chạm với quân Bạch Đế của Hồ Ma Huyền Nguyệt hay không thì tạm thời chưa bàn đến. Lại kể chuyện trong Táng Thi đinh...

Ngoại trừ Triệu Kim Sa và Ban Thục Cầm, ba người còn lại trong Tứ Đại Tài Tử cũng nhận lệnh Văn Cung, tiến vào Táng Thi đinh.

Trong đó, Hoàng Chấp Kỳ có nhiệm vụ chạy đến Hắc Tam Giác.

Một mặt, là đại biểu Quân Doanh làm thuyết khách thương thảo việc mượn đường đánh Cốt Sơn.

Mặt khác, là điều tra quan hệ giữa Hắc Tam Giác và Lệ Chi sơn.

Sự xuất hiện của kị binh trong trận Huyền Võ pha sớm đã được ghi lại trong chiến báo của Trương Do Cơ, theo đó mà lan truyền khắp Huyền Hoàng giới. Là thế lực nắm giữ “sử đạo”, nếu có ai có thể biết về mối liên quan mật thiết giữa kị binh, Bắc Lĩnh tam quốc và Hắc Tam Giác thì chỉ có thể là Văn Cung và Đế Mộ mà thôi. Thành thử, không khó để sáu tay viện trưởng đoán được mấu chốt thắng lợi của Lệ Chi sơn trong trận đánh đó nằm trong Táng Thi đinh.

Hoàng Chấp Kỳ lần này đến đất tam trấn là để làm rõ liệu Hắc Tam Giác đã quy thuận Lệ Chi sơn/Lão Thụ cổ viện, hay chỉ là quan hệ hợp tác bình thường mà thôi.

Cái sau còn đỡ, Văn Cung tin rằng với bản tính hám lợi của thương nhân, chỉ cần bọn hắn cho đủ nhiều, không sợ không thuyết phục được Bắc Lĩnh tam tộc rút khỏi vũng nước đục này.

Thế nhưng, nếu là cái trước, thì quả là có chút khó giải quyết.

Thành thử...

Ngày đầu tiên đặt chân đến Hắc Tam Giác, Hoàng Chấp Kỳ đã tìm một nơi trú chân, sau đó đưa danh thiếp đến từng nhà bái phỏng.

Hoàng đại tài tử nhủ bụng, nếu ba nhà bọn họ chịu gặp hắn thì đồng nghĩa Bắc Lĩnh tam tộc chưa chọn đội, mọi sự còn có không gian thương lượng. Nhược bằng ba nhà đóng cửa không ra, thì hắn cũng có thể quay về nói với sáu vị viện trưởng thái độ của Hắc Tam Giác. Về phần sau đó, Quân Doanh có tiến đánh đất tam trấn hay không thì không phải chuyện mà Hoàng Chấp Kỳ hắn cần quan tâm.

Hoàng đại tài tử rung đùi, vuốt râu, chắc mẩm lần này đã nhận được một nhiệm vụ dễ nhằn, chỉ bằng mấy tờ bái thiếp đã có thể đặt mình vào thế bất bại.

Sau đó...

Chỉ có thể nói Hoàng Chấp Kỳ bị thói đời đánh cho tỉnh cả người.

Ngay sáng hôm sau, Hoàng đại tài tử đã bị tiếng huyên náo ẩu đả ở bên ngoài đánh thức. Gã vừa chỉnh trang lại quần áo trang phục, bước ra khỏi phòng, đã thấy có ba người đánh nhau chí chóe, sáu cặp mắt long sòng sọc đầy vẻ thù hằn, bùn đất trên người vấy máu cáu lại thành từng tảng.

Hoàng Chấp Kỳ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã bị một trong ba kẻ đang đánh nhau nhìn thấy. Không đợi gã kịp phản ứng, người nọ đã nhào tới, miệng méo xẹo, nước mắt nước mũi dàn dụa mà khóc rống lên:

“Công tử, ngài nhất định phải thay họ Hoàn Nhan chúng tôi nói một lời công bằng.”

Gã vừa dứt câu, thì hai tên còn lại đã hùng hùng hổ hổ nhào tới, bốn đầu quyền thoi liên tục vào lưng, vào bụng gã. Vừa đánh, hai kẻ kia vừa quát:

“Mẹ nó! Nhà họ Hoàn Nhan chúng mày còn mặt mũi mở mồm ra tố cáo trước kia à?”

“Hừ hừ... công tử tuyệt đối đừng tin hắn. Cái tên họ Hoàn Nhan kia chắc chắn không có ý tốt.”

Hoàng Chấp Kỳ vốn còn chưa tỉnh hẳn, bây giờ ba thằng cha này cứ cãi nhau léo nha léo nhéo bên tai, khiến đầu óc gã cứ quay mòng mòng chẳng thể nào tập trung nổi, bên tai ong ong như có hàng chục con ruồi đang tụng kinh vậy.



Lại qua một lúc, giống như đã đến giới hạn chịu đựng, Hoàng đại tài tử mới gầm lên một tiếng:

“Yên lặng!”

Ba tên kia giật mình một cái, bấy giờ mới an tĩnh lại, nháo nhác quỳ xuống đất dập đầu nhận sai rối rít.

Hoàng Chấp Kỳ hỏi qua, thì mới biết ba người trước mặt chính là gia phó của Hoàn Nhan thị, Bột Nhi Chỉ Cân thị và Thác Bạt thị. Ba người bọn hắn thề thốt rằng vừa nhận được danh thiếp của Hoàng Chấp Kỳ, gia chủ đã lập tức sai bọn hắn chuẩn bị đến tận cửa giải thích đầu đuôi “sự cố Huyền Võ pha”.

Nào ngờ, ma xui quỷ khiến thế nào, ba người lại gặp nhau trước cửa nhà trọ nơi Hoàng đại tài tử đang trú chân, vậy nên mới sinh ra mâu thuẫn đánh nhau chí chóe một hồi.

Hoàng Chấp Kỳ đưa hai ngón tay, day đầu lông mày, đoạn hất đầu về phía hai tên gia phó tộc Thác Bạt và Bột Nhi Chỉ Cân:

“Hai người các ngươi, lên tiếng trước.”

“Bẩm đại nhân, thực tình hai nhà chúng tôi bị oan lắm ạ. Chẳng là mấy tháng trước, đột nhiên thiên kim nhà Hoàn Nhan – Hoàn Nhan Vân Mộng – đột nhiên chạy đến. Chẳng rõ ả dùng yêu thuật tà pháp gì mà lại mê hoặc được tân binh hai tộc chúng tôi mới chiêu mộ, cùng ả đến Lệ Chi sơn. Hiện giờ nghe đâu kị binh tộc Thác Bạt chúng tôi bỏ biết bao nhiêu tiền của đan dược bồi dưỡng đã theo chân con ả tiến vào Táng Thi đinh, còn làm mưa làm gió ở phương nam nữa.”

“Đúng vậy. Thác Bạt huynh đây nói không sai. Tộc Bột Nhi Chỉ Cân chúng tôi cũng gặp chuyện tương tự. Gia chủ nói, dù thế nào cũng phải gặp Hoàng công tử, giải thích rõ ràng sự thể đầu đuôi, chớ để Văn Cung hiểu nhầm.”

Hai tên gia bộc họ Thác Bạt và Bột Nhi Chỉ Cân nói xong, còn quăng ánh mắt đầy vẻ hằn học và thách thức về phía tên còn lại.

Gã họ Hoàn Nhan thở dài, lên tiếng:

“Hoàng công tử, có thể nghe tại hạ giải thích không?”

Chưa đợi Hoàng Chấp Kỳ trả lời, hai kẻ còn lại đã sẵng giọng nói bai bải:

“Còn gì mà phải giải thích? Chẳng nhẽ Hoàn Nhan Vân Mộng tay cầm Thanh Phong Phá Không chùy kia còn có thể là giả hay sao?”

“Ai mà không biết họ Hoàn Nhan các người không lớn hơn đứa trẻ mười tuổi được?”

Hoàng đại tài tử thấy bọn hắn lại nháo nhào lên, bèn trầm giọng:

“Các ngươi đang dạy ta làm việc đấy phải không?”

Hai tên gia phó rụt cổ, luôn mồm nói không dám, sau đó cúi đầu ngậm tăm. Bấy giờ, Hoàng Chấp Kỳ mới nhìn về phía gia phó của họ Hoàn Nhan:

“Nhà ngươi nói đi.”

“Hoàng đại nhân, gia chủ chúng ta chỉ có hai câu chuyển cho ngài: Lão Thụ cổ viện thế lớn, các vị cũng không vừa. Họ Hoàn Nhan chúng ta chỉ muốn sống tạm, ai cũng không đắc tội được.”

“Nếu làm cỏ đầu tường, há chẳng phải hai bên đều đắc tội?”

Hoàng Chấp Kỳ nghĩ một hồi, thái độ đối với gã họ Hoàn Nhan đã dịu xuống, song cũng không đồng tình với lập luận của gã, hay nói đúng hơn là của Hoàn Nhan Quyết.

Gã gia phó nói:



“Vậy thì còn phải xem lòng dạ của song phương rộng rãi đến đâu. Không ngại nói cho Hoàng công tử, nếu như quả thật đến bước đường cùng, Lão Thụ cổ viện chấp nhận che chở cho chúng ta. Hoàn Nhan thị chúng ta chẳng qua chỉ là một đám người mất nước, trốn vào cái chỗ rồng rắn lẫn lộn này để kéo dài hơi tàn, thật lòng không có ý định, cũng không có lá gan đối đầu với các vị. Chỉ hi vọng, thế lực sau lưng công tử có thể hiểu cho nỗi khổ của chúng ta, chớ để Hoàn Nhan thị không còn lựa chọn nào ngoài gia nhập Lão Thụ cổ viện.”

Hoàng Chấp Kỳ đầu tiên là điếng người, sau đó im lặng hồi lâu.

Hai tên gia phó họ Thác Bạt và Bột Nhi Chỉ Cân thỉnh thoảng lại ậm ừ, giống như muốn lên tiếng nói điều gì đó, nhưng giữa chừng lại không dám. Cuối cùng, cả hai chỉ đành ném ánh mắt bất thiện về phía gã họ Hoàn Nhan.

Gã này bây giờ cũng chẳng chịu thua kém, hếch hàm, nhướn mày, bĩu môi nhìn lại hai tên kia với vẻ đầy thách thức. Cái mặt còn vương đầy máu chỉ vừa khô lại mang biểu cảm quả thật là vô cùng gợi đòn, khiến hai tên gia phó họ Bột Nhi Chỉ Cân và Thác Bạt cứ đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại rục rịch muốn đứng lên mà không dám.

Song phương cứ chơi cái trò chọc chó mạo hiểm với nhau suốt một lúc lâu, cuối cùng, Hoàng Chấp Kỳ mới lên tiếng:

“Những lời này ngươi không nói ra được. Vị gia chủ kia của các ngươi tám chín phần mười cũng không có cái ánh mắt này. Nói! Có phải Mạc Vấn là kẻ đã bảo các ngươi nói như vậy hay không?”

Gã hạ nhân họ Hoàn Nhan đáp:

“Gia chủ bảo, khi Manh Quỷ Tài Mạc tiên sinh đến Hắc Tam Giác mượn binh có tặng mấy câu này cho ngài ấy, nói là dùng để giữ một mạng cho họ Hoàn Nhan, cũng là thành ý của tiên sinh.”

Khi biết đây là mưu kế của Mạc Vấn, biểu cảm trên mặt Hoàng Chấp Kỳ tức thì trở nên trầm như nước, chỉ duy có đôi mắt là như muốn phun ra lửa.

Ba tên gia phó thấy vị Hoàng đại tài tử lúc này chẳng khác nào một tòa núi lửa chuẩn bị phun trào, bèn thức thời im lặng, ngồi im như phỗng. Không tên nào lại ngu dại đi chọc vào cái tổ ong vò vẽ họ Hoàng kia lúc này cả.

Phải biết...

Trong những kẻ bị Mạc Vấn trả thù, có một kẻ bị làm cho thân bại danh liệt, thần trí không còn tỉnh táo, xuất thân là thế tộc ở Đại Hoàng.

Người nọ tên Lưu Tùng Nhân.

Từ xưa đến nay, trong giới văn nhân nhã sĩ, không ai mà không biết Hoàng Chấp Kỳ và Lưu Tùng Nhân có quan hệ vô cùng thân thiết. Kẻ thì nói đó là mối quan hệ tri kỷ như Bá Nha Tử Kỳ, người lại cho rằng giữa bọn họ có cái tình cảm cắt áo chia đào chẳng nói rõ được.

Sự thật ra sao, đến giờ có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.

Vì Lưu Tùng Nhân đã điên rồi.

Cuối cùng, thời gian qua mười mấy cái hô hấp, Hoàng Chấp Kỳ mới phát giác mình thất thố. Gã im lặng nhìn quanh một lượt, cuối cùng lạnh giọng:

“Trở về nói với gia chủ của các người: lời ta đã biết rồi. Về phần sẽ xử trí chuyện này ra sao, Hoàng mỗ phải quay về thượng tấu mới biết được.”

oOo

Ngoại truyện bù chương cho bà con còn đang nghĩ. Nên lúc nào xong lại không ảnh hưởng mạch chính truyện sẽ nhét vào sau.

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực),nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.