Bấy giờ, Trương Mặc Sênh mới hiểu dụng ý của ba vị sư huynh, sư tỷ.
Hai người bọn họ nhắc lại chuyện về bốn câu thơ do Nguyễn Đông Thanh ngâm là để kị binh của tam tộc nghe.
Loại chuyện này, nhất là việc liên quan đến thành bại của việc xuất binh, an toàn của binh lính, bình thường trong các thế lực lớn đều là cơ mật, không phải cao tầng tuyệt đối không được phép nghe, không được phép biết.
Thành thử, nếu bốn người Lý Thanh Vân có cố tình ỉm việc này đi thì cũng là chuyện thường ngày, không thể trách cứ. Thế nhưng, hai người Tạ Thiên Hoa lại thản nhiên nói cho binh sĩ dưới quyền nghe.
Đến khi đại sư huynh cất cao giọng, Trương Mặc Sênh mới hiểu.
Lý Thanh Vân đang thu phục lòng người.
Nói ra phân tích của bọn họ về bốn câu thơ do đích thân Bích Mặc tiên sinh niệm, chẳng khác nào đang nói:
“Chuyến này sẽ rất nguy hiểm, nên bọn ta cũng sẽ thẳng thắn với các vị. Nếu có ai không muốn theo cùng, bọn ta không ép. Nhưng nếu đã quyết định tham chiến thì không thể rút lui giữa chừng.”
Tiết lộ quân cơ bí mật, cho binh lính dưới quyền một lựa chọn, từ xưa đến nay người cầm quân đánh trận thì nhiều, song có lẽ chưa một ai lại lựa chọn như Lý Thanh Vân.
Hành động này, vừa là tín nhiệm, cũng là thể hiện thái độ tôn trọng với sĩ tốt.
Ba trăm năm mươi kị binh của tam tộc, không phải ai cũng là loại thiếu niên nhiệt huyết tràn đầy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3647994/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.