Chương trước
Chương sau
Nhà sư tục danh là Trịnh Bồng, pháp danh là Trừng Quang, năm nay ba mươi lăm tuổi, quy y tu hành từ nhỏ ở chùa Liên Hoa. Dòng tu của chùa Liên Hoa là “nhập thế”, Trừng Quang đại sư thường xuyên trấn áp đạo tặc, bảo vệ xóm làng, dân chúng vì nhớ ơn nên thường gọi là Nghĩa Tăng.

Trừng Quang nhìn chằm chằm vào chén rượu, nốc một hơi cạn sạch. Đôi mắt gã đỏ quạch, tiếng nói đầy hơi rượu chậm rãi cất lên:

“Chuyện phải kể từ năm năm trước. Tiên cô còn nhớ Đào Tử Tu không?”

“Có phải vị Thiết Quyền Đồng Sư danh chấn vùng Kinh Bắc, Đào lão tiền bối của Tiểu Sơn Trang không?”

“Đúng là y. Năm năm trước là đại thọ bảy mươi của Đào tiền bối. Khi đó tiểu tăng được trụ trì nhờ cậy thay mặt Liên Hoa tự đến Tiểu Sơn Trang giúp Đào tiền bối tiếp khách, khấn vái cúng giường chuẩn bị lễ mừng thọ. Cùng ngày tiểu tăng đi, một chiếc xe ngựa nạm vàng từ trong cung cấm chạy đến chùa Kim Liên. Đến Tiểu Sơn Trang được nửa tháng thì tiểu tăng mới nhận được tin từ Bách Hiểu đường. Tiểu tăng khi đó có viết một bức thư gửi cho trụ trì...”

Nói đến đây, Trừng Quang lại tự rót thêm một chén, bàn tay đặt trên bàn nắm lại thành quyền mấy lần, cuối cùng lại buông lỏng ra. Y mó vào áo, lấy ra một tấm giấy đã nhàu nát và rách góc này một miếng, thủng chỗ kia một lỗ. Giọng y bắt đầu nghèn nghẹn lại:

“Ba tháng sau, đại thọ của Đào tiền bối cũng kết thúc, thư hồi âm của trụ trì cũng đến. Người bảo tiểu tăng cứ yên tâm, chùa Liên Hoa không việc gì. Sau đó mệnh tiểu tăng đến núi Cao Sơn luận đạo.”

Đạo cô gật đầu:

“Chuyện đó thì bần ni cũng có nhớ. Khi ấy sư phụ còn ở lại đạo quán hơn ba tháng mới ra về. Lẽ nào lần đó có chuyện gì?”

“Sau khi tiểu tăng từ Cao Sơn quán trở về mới biết trụ trì viên tịch, tượng Thiên Thủ Như Lai bị chém đầu, bài vị của chư vị tổ sư bị người ta đốt trụi.”

Trừng Quang vừa nói, đôi mắt vừa trừng lên tưởng như có thể phun ra lửa. Hai hàm răng y nghiến vào nhau nghe trèo trẹo, trán nổi đầy gân xanh, thần sắc dữ tợn như hoàn toàn không còn dáng vẻ từ bi hỉ sả, bình thản lễ độ vừa nãy nữa.

Nguyễn Thu Thanh trông gã như vậy, bất giác lui về phía sau mấy bước, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đạo cô thì vẫn bình thản như không, tiếp tục hỏi:

“Sau đó thì sao?”

“Tiểu tăng hỏi mấy chú tiểu trong chùa mới hay người trong chiếc xe nạm vàng là Mạc Tuyên. Thấy gã trọng thương hấp hối, sư trụ trì mới đón vào chùa cứu chữa, khi quan quân đi tìm hắn người cũng không cho phép người trong chùa nói lộ ra nửa chữ. Thế nhưng... sau khi lành thương, tên khốn vong ơn phụ nghĩa kia lại ra tay sát hại trụ trì, chém đầu tượng Thiên Thủ Như Lai trấn tự của chùa Kim Liên. Thật là nuôi ong tay áo mà...”

Trừng Quang gầm lên một tiếng, tràng hạt trong tay bị chưởng kình của gã chấn đoạn, những hạt châu tròn bằng gỗ văng ra bốn phía, lăn tròn trên sàn. Ấy thế mà khách khứa trong quán không một ai phản ứng gì, vẫn tiếp tục uống rượu trong yên lặng.

Thư sinh nhìn nhà sư đang nổi cơn tam bành một cái, mép nhếch lên cười khẩy, sau đó tiếp tục uống rượu, miệng lẩm bẩm:

“Hay cho mấy chữ ‘hỏi mấy chú tiểu’. Hay. Hay lắm!”

Lại qua một lát, gã thầy tu mới hít sâu một hơi, bình ổn lại ngọn lửa giận đang thiêu đốt hừng hực trong bụng. Trừng Quang tiếp tục kể:

“Sau đó, tiểu tăng cũng chỉ có thể lên đường phiêu bạt giang hồ, một mặt là bái phỏng các chùa lớn nhỏ cả nước mời tăng ni phật tử về chùa Kim Liên giảng kinh hương khói, mặt khác là truy tìm cho kỳ được tên ăn cháo đá bát Mạc Tuyên. Đáng tiếc, ma đầu này hành tung xuất quỷ nhập thần, mãi đến đại án Tiểu Sơn Trang hai năm trước tiểu tăng mới biết tung tích của y.”

Nguyễn Thu Thanh nuốt nước bọt.

Tiểu Sơn Trang thuộc Kinh Bắc, cách thành Hàm Ngư này cũng không xa lắm. Thành thử, cho dù mấy năm nay chưa từng bước chân ra khỏi thành nửa bước, lão vẫn biết đại khái về vụ thảm án chấn động cả võ lâm này thông qua những câu chuyện trà dư tửu hậu.



Hai năm trước...

Tiểu Sơn Trang bị người ta đồ sát.

Trên từ cụ già bảy mươi, xuống đến đứa trẻ chưa đầy tháng, không có bất cứ sinh linh nào ở tòa sơn trang lừng lẫy một thời này thoát được khỏi cái chết. Nếu như tin đồn trên giang hồ là thật, thì hung thủ đã xây một cái tháp ở ngay cửa sơn trang. Tầng dưới cùng là xác của chó mèo bò ngựa, trên là xác của hài đồng cao dưới thắt lưng, cứ thế mà tính.

Đặt ở chỗ cao nhất, ngay trên xác của những cụ cao niên chẳng phải ai khác ngoài trang chủ của Tiểu Sơn Trang, Thiết Quyền Đồng Sư Đào Tử Tu.

Hay ít nhất là cái đầu của lão.

Trên giang hồ còn có lời đồn là cái đầu của Đào Tử Tu mắt mở trừng trừng, hai lỗ mũi thò ra một cặp rết béo núc ních. Đặc biệt, cặp rết này còn có thể nói tiếng người.

Chúng nó cứ lúc la lúc lắc trong gió, kêu khóc ba ngày ba đêm mới chết.

Cô gái nhà nông từ nãy im lặng chợt nhíu mày, nhìn về phía Trừng Quang:

“Ý đại sư là kẻ gây ra thảm án Tiểu Sơn Trang năm đó chính là Mạc Tuyên?”

“Không phải hắn thì là ai?”

Ánh mắt đầy chất vấn của nông cô khiến Trừng Quang giống như bị xát muối vào chỗ đau. Gã lập tức nổi đóa, sẵng giọng đáp lại, trong đôi mắt hằn đầy tơ máu.

Đoạn, Trừng Quang lại nhìn về phía thôn cô, trầm giọng gằn từng chữ:

“Mạc Kỳ Hoa. Chẳng nhẽ chỉ vì Mạc Tuyên từng là người của Bách Thảo cốc mà bây giờ ngươi cũng bắt đầu nói đỡ cho hắn?”

Bách Thảo cốc có quy định phàm là đệ tử gia nhập vào đều phải đổi sang họ Mạc của vị tổ tiên mở cốc. Thành thử, tuy thôn cô và Mạc Tuyên có chung họ, song hai người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ gì cả.

Riêng phần thôn cô, thì lại càng truyền kỳ hơn.

Giới võ lâm không ai biết tên thật của y thị, lúc mới ra giang hồ người ta chỉ gọi thị là Mạc cô nương, hoặc tôn xưng hơn thì là Mạc tiên tử. Về sau do ngôn hành cử chỉ khác hẳn thường nhân, quả thật trở thành một đóa hoa lạ một mình một kiểu, nên mới có danh xưng là Mạc Kỳ Hoa.

Tên vốn là có nghĩa xấu, nhưng hết lần này đến lần khác thôn cô lại vô cùng tâm đắc, thậm chí sau khi quay về Bách Thảo cốc cũng làm lễ đổi hẳn tên sang thành Mạc Kỳ Hoa, còn mời vô số thế lực đến chứng kiến.

Từ ấy cái tên quái đản ấy trở thành chính thức, khiến giang hồ năm đó phải ngã ngửa một phen.

Mạc Kỳ Hoa cũng vỗ bàn, chẳng chịu vừa:

“Trừng Quang, người xuất gia không nói dối. Nhà ngươi có bắt tận tay day tận mắt Mạc Tuyên tàn sát Tiểu Sơn Trang hay không?”

“Nhân chứng vật chứng rành rành, chẳng nhẽ quan huyện không thấy tận mắt tội phạm gây án thì không thể kết tội?”

Trừng Quang cũng không chịu thua, phản bác ngay.

Cuối cùng, thư sinh mới ho khan một cái, can:



“Thôi. Trừng Quang đại sư, không bằng ngài thử nói xem vì sao lại khăng khăng nhận định hung thủ gây ra thảm án Tiểu Sơn Trang là Mạc Tuyên? Tại hạ mấy năm nay cũng tìm hiểu nghe ngóng khắp giang hồ, muốn lật lại vụ án này, đáng tiếc đều xôi hỏng bỏng không.”

Trừng Quang cười gằn:

“Xem ra các người đều muốn nói đỡ cho ma đầu đó, vậy thì cần gì phải nhiều lời? Ra tay đi! Để bần tăng xem thử truyền nhân đời tiếp theo của Bách Thảo cốc và Quốc Tử giám có bản lĩnh gì!”

“Cần gì phải thế chứ?”

“Họ Lý kia, đừng dùng cái giọng ngụy quân tử ấy nữa? Chẳng nhẽ nhà ngươi đang khinh thường bần tăng, cho là ta không biết ngươi và ma đầu kia hợp xưng là Bạch Tuyên Bố Y, nức tiếng hoàng thành một thời hay sao?”

Trừng Quang đập bàn, vừa định đứng dậy động thủ thì vị đạo cô ngồi bên cạnh đã khẽ cong ngón tay, gảy vào chén rượu trên bàn.

Cái li bằng sứ xoay tròn, vừa chạm đến đầu vai của Trừng Quang thì đột nhiên dừng lại, rượu bên trong không sánh ra ngoài dù là một giọt. Chén rượu khéo léo đặt ở mỏm vai gã, vững vàng như dính vào da thịt, dễ thấy chỉ cần tiến xa quá một đường tơ, hoặc lui lại quá một kẽ tóc thôi thì cái li sẽ rơi xuống đất vỡ tan.

Đạo cô động thủ, lập tức khiến Trừng Quang không dám lỗ mãng nữa, bực bội ngồi xuống.

“Đại sư, Mạc cô nương và Lý công tử nói rất đúng, chuyện trên giang hồ không quá một chữ lý. Không biết đại sư nhận được tin này từ đâu, có đáng tin hay không?”

“Đạp Tuyết thần ni ngài cũng hứng thú với vụ án Tiểu Sơn Trang này sao?”

Trừng Quang nheo mắt, cẩn thận quan sát vị ni cô đứng tuổi ngồi đối diện, giống như muốn phát giác thái độ thật sự của y thị từ trong một cái nhăn mày, nhếch mắt.

Thế nhưng, trước ánh mắt soi mói của Trừng Quang, Đạp Tuyết thần ni vẫn bình thản như thường, gật đầu thẳng thắn:

“Bần ni và thiếu trang chủ Tiểu Sơn Trang, Kim Đao Ngân Sư Đào Duy Tùng kể ra thì có chút giao tình. Hay tin y gặp nạn năm đó, bần ni cũng từng đến Bách Hiểu đường nghe ngóng xem hung thủ là ai, tiếc là không có kết quả. Bây giờ đại sư có thể nói rồi chứ? Hay ngài hãy còn ngờ rằng bần ni cũng có giao thiệp gì với Mạc Tuyên?”

Trừng Quang nghe xong, bèn nói:

“Quả thực chưa từng nghe Mạc ma đầu và thần ni có qua lại gì. Được, vậy bần tăng xin thưa. Tin này là do bần tăng hỏi một vị thí chủ trong cung mới biết. Chính vị chí tôn kia nói, sở dĩ Mạc ma đầu nhắm vào Tiểu Sơn Trang là để trả thù.”

“Trả thù? Nhưng mà thù ai?”

Đạp Tuyết thần ni nhíu mày, tiếp tục hỏi.

Lý thư sinh ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

“Chuyện này... để tại hạ kể chắc là thích hợp hơn. Không biết các vị có nghe Lan phi chưa?”

oOo

Số chương còn lại của truyện ngắn: 4 chương.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.