“Đâm!”
Cao Tử Trọng đứng trên đài cao, phất cờ ra hiệu.
Hơn ngàn binh sĩ trong giáo trường đồng thời hô lên một tiếng, chân bước, vai đẩy, cầm ngọn giáo gỗ chọc tới trước.
Bấy giờ trời nắng trang trang, quân doanh lại ở một khu đất trống không có bóng cây ngọn cỏ. Hơi đất nóng nực phả lên hầm hập, khiến cho người ta đầu váng mắt hoa. Không thiếu sĩ tốt tư chất kém một chút người đã lảo đảo không vững, mồ hôi thấm ướt nhẹp áo quần.
Trông thấy cảnh này, Cao Tử Trọng chỉ có thể thở dài.
Quân đội núi Lệ Chi quá tạp, tư chất của sĩ tốt không đồng đều, thành thử muốn luyện bọn họ thành một chi cường quân còn khó hơn luyện một ngàn nông dân gấp mấy lần.
Bộ khúc của Phó Kinh Hồng đưa từ thành Ngự Long về cố nhiên là tốt nhất, cũng có thể nói là tinh nhuệ trong quân. Thế nhưng trải qua nhiều trận đánh với Hồ Ma Huyền Nguyệt, chi tinh binh này đã bị tổn hại mười không còn một, chiếm số lượng ít nhất.
Xét về tố chất cơ thể, vô luận là thể lực hay sức mạnh, tân binh chiêu mộ từ Táng Thi đinh có thể nói là vô cùng tốt, hơn hẳn bộ khúc cũ của thành Ngự Long. Thế nhưng những kẻ này tính tình ngông nghênh vô pháp vô thiên, tính kỷ luật rất tệ.
Một đội quân không nghe chỉ huy thì chỉ có thể gọi là ô hợp.
Thế nhưng thế cũng đâu đã được yên? Đám người này vừa bị chèn ép một chút đã nháo nhào đòi nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3619206/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.