Đặng Tiến Đông cau mày, Vân Hải Trấn Thiên Côn cũng đã nắm chắc trong tay.
Một tiễn của Chu Văn Võ đã nhắm thẳng vào trán Tô Nghiên Đình, chỉ chờ lão thả tay, cái đầu của nàng ta chắc chắn sẽ diễn một màn bổ dưa hấu.
Lăng Phong cúi mình, chân cong lại, trong tay nắm chắc hai con dao găm. Chỉ chờ Phó Kinh Hồng lên tiếng, hoặc Tô Nghiên Đình có dị động, y chắc chắn sẽ vòng ra sau lưng ghế, lưỡi dao chỉ hướng Mạc Vấn.
Trong sảnh đường, không khí căng như dây đàn...
Mạc Vấn lúc này lại thản nhiên như không. Gã cười cười, nhẹ nhàng miết tay lên tay vịn của xe lăn, xóa đi lớp mồ hôi vừa rịn ra, nói:
“Chư vị, lẽ nào kế này của tại hạ cũng có chỗ không ổn?”
“Có chỗ không ổn? Mạc tiên sinh, ngài cũng xem như là kẻ trí giả, chẳng nhẽ không biết dẫn thú triều vòng qua Quan Lâm sẽ khiến bao nhiêu người tan nhà nát cửa, thê ly tử tán?”
Lâm Thanh Tùng thở phì phò, trợn mắt hỏi.
Mạc Vấn nghe đến đây, nhún vai:
“So với bốn câu thơ của ‘Hao Lý hành’ thì không sai lắm.”
Cao Tử Trọng nghe mà giận đến bật cười:
“Tốt. Tốt lắm. Giỏi cho bốn câu: ‘Bạch cốt lộ ư dã / Thiên lý vô kê minh /Sinh dân bách di nhất / Niệm chi nhân đoạn trường.’ Mạc tiên sinh thử nói cho Cao mỗ nghe, muốn Đại Việt có mấy cái Từ Châu, mấy cái Kinh Châu?”
Trang Bức Thần Giáo tồn tại ở Huyền Hoàng giới đã có nhiều năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3564165/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.