Trương Dực Đức mặt đen, râu ria xồm xoàm, hai mắt tròn to, thân cao tám thước, nhìn từ xa quả thật trông như một tòa núi lớn.
Hắn làm nghề mổ heo giết dê, thịt đem bán cho các tửu lầu ở đường Bát Bảo. Đồ tể trong thành không thiếu, nhưng làm ăn lớn được như gã thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đại khái còn có năm sáu người nữa. Thành Bạch Đế rộng lớn, lắm thương nhân nhiều sĩ tộc, thành thử các lò mổ lớn trong thành ai có địa bàn của người nấy, nước giếng không phạm nước sông. Trương Dực Đức nhờ đó cũng gọi là có chút tài sản, không lo ăn mặc.
Họ Trương chính đang ngồi ngáp ngáp đuổi ruồi thì ngoài cửa quán đã có một trung niên thấp lùn, gầy như que củi chạy vào.
“Chú Trương, hôm nay có phần thịt nào ngon ngon không?”
Vừa đến trước quán, người nọ đã bô bô lên tiếng chào hỏi, lại kéo ghế tự ngồi ra chiều quen thuộc lắm. Trương Dực Đức cũng đã quen với thái độ của người nọ. Mười năm qua hắn làm nghề này, nếu không phải có người trung niên thấp bé này giúp đỡ chiếu cố thì chưa chắc hắn đã gượng dậy được.
“Hôm nay có bộ lòng với dẻ sườn. Quán bác Đồng hôm nay đón tiếp vị tai to mặt lớn nào hay sao mà đến sớm thế?”
“Bậy. Bậy. Bảo chú bao nhiêu lần rồi. Trong thành tai vách mạch rừng, phải bảo anh họ Đông.”
Người kia vừa nói, vừa dáo dác nhìn quanh, tựa như sợ hãi kẻ nào đó đang nấp ở xó tối nghe lén.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3554826/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.