Chương trước
Chương sau
Lại qua thời gian độ một tuần lễ...

Trước tiên kể một chút về chuyện tu hành của năm vị trang chủ của Tam Kim gia trang. Vu đạo có lẽ là đạo duy nhất trong Ngũ Lộ Triều Thiên mà mỗi ngành học có một con đường tu luyện hoàn toàn khác biệt. Tuy Nho môn cũng giảng lục nghệ, Đạo gia cũng chia luyện đan, vẽ bùa, song chung quy giữa các nhánh nhỏ này vẫn nhiều điểm tương đồng, chuyện kiêm tu nhiều nhánh đến đăng phong tạo cực cũng không hiếm. Còn Vu đạo thì lại khác, ngoại trừ Vu ban của Lã gia là còn nghiên cứu đủ các nhánh học trong Vu đạo ra, thì gần như người theo Vu đều chỉ chọn một nhánh học để trau dồi. Thành thử, đến cấp bậc tông sư, rất hiếm khi có thể gặp người am hiểu và sử dụng được nhiều nhánh học của Vu đạo.

Tam Kim ngũ lão cũng không phải ngoại lệ. Mỗi người trong bọn họ đều là bậc tông sư trong ngành học của riêng mình, song năm người không ai cùng ngành với ai.

Lão đại Kim Chính Dương giỏi hầu đồng, kết nối với tâm linh. Gần như không có một sinh vật siêu nhiên nào mà lão không thể cảm nhận, giao tiếp, cũng như nhờ cậy, sai xử. Bình thường, lão chỉ dùng khả năng này để giao tiếp với các sinh vật siêu nhiên nhạy cảm với thay đổi trong thời tiết, khí hậu để đoán biết trước những chuyện liên quan, từ đó có biện pháp tận dụng hoặc đề phòng trước thiên tai.

Lão nhị Kim Vũ Tùng là cao thủ dùng Ngải. Vì thế hiểu biết của lão về đủ loài thực vật, cỏ cây hoa lá có thể nói là độc bộ thiên hạ. Không có giống cây nào lão không thể trồng, không thể cứu sống. Mà điều lão đau đáu nửa đời người – cũng chính là điều khiến lão bị “cổ tịch” của Bích Mặc tiên sinh thu hút – là khái niệm và ứng dụng của “xen canh”.

Lão tam Kim Tử Nghiên là tông sư Cổ Trùng. Y thị dùng thân nuôi cổ nhiều năm, nên khắp người đều là trùng, đều là kịch độc. Vì thế mới phải bịt kín mít lại, tránh việc vô tình hại đến người vô tội.

Lão tứ Kim Từ Phong là tông sư trong một ngành học đã gần như hoàn toàn thất truyền ở Huyền Hoàng giới: Nông học. Tương truyền hơn vạn năm trước, trong những cường giả bán bộ thập cảnh, có người gọi Nông Thần, đạo của y gọi Nông đạo. Song về sau Phản Thiên Chi Chiến, không rõ vì sao Nông đạo còn bị Đế Mộ ra tay cản trở, đuổi giết. Những người còn sống sót đành nhập đạo vào Vu đạo, nhánh học ấy cũng biến thành Nông học. Mà cũng vì ân oán với Đế Mộ, nên Nông học rất ít người dám theo, mà có theo thì cũng phải cúi đầu mà sống, tận lực giảm sự gây chú ý của bản thân.

Lão ngũ Kim Tử Huyên là ngự thú tông sư, hiểu rõ vạn loài thú vật. Không có loài động vật hay linh thú nào mà y thị không thể thuần hóa, sai khiến. Bình thường, bà ta và chị gái Kim Tử Nghiên thường phối hợp với nhau, sai xử cả côn trùng lẫn các loài thú nhỏ để diệt trừ các tác nhân gây hại, hệt như cách người ta sử dụng Thiên địch trong nông nghiệp hiện đại. Mà đây cũng chính là mảng khiến hai chị em họ quan tâm nhất trong “cổ tịch” của Bích Mặc tiên sinh.

Cũng bởi mỗi người một sự chú ý như vậy, cho nên sách bọn họ đọc kỳ thực cũng không giống nhau. Thành thử, không hề xảy ra tranh chấp hay đụng hàng.

Một buổi chiều, Kim Chính Dương mặt mày hí hửng, bước phăm phăm vào phòng nơi bốn huynh đệ của mình đang đọc sách. Sau đó, lão ngồi xuống ghế, mặt mày tươi rói nhìn hết từ người này sang người khác. Lúc này, ý đồ của đại trang chủ Tam Kim viên quả thực đã quá rõ ràng, chỉ thiếu viết lên trên trán dòng chữ: “mau hỏi ca có chuyện gì vui!”

Đáng tiếc, bốn người kia vẫn chỉ chăm chăm vào đọc sách, không ai buồn ngẩng lên. Kim Chính Dương tằng hắng một tiếng, sau đó lại ngồi nghiêm chỉnh, chờ các anh em mình hỏi chuyện. Lão tứ Kim Từ Phong ngẩng lên, liếc đại ca mình một cái, nổi cơn tinh nghịch, thế là lại cúi xuống đọc sách, miệng thì nói:

“Đại ca, trời mùa này dễ cảm vặt, chú ý sức khỏe.”

Lão tam Kim Tử Nghiên hiểu ý, cũng hùa theo:

“Đại ca, cần muội cho vài con cổ sang, lấy độc trị độc, chữa ho giúp không?”

Lão nhị Kim Vũ Tùng nín cười. Lão ngũ Kim Tử Huyên gục đầu sau “cổ tịch”, cười đến rung cả người.

Kim Chính Dương bị bốn người trêu chọc thì bèn cố tình vờ như tức lắm, đứng phắt dậy, chỉ về phía bốn người, nói:



“Bốn người các ngươi được lắm! Tuyệt giao một tháng!”

“Đại ca, lần trước anh nói câu này không quá nổi ba đêm anh liền xúi ma quỷ đêm nào cũng đập cửa phòng em ầm ĩ, đợi em đến tìm anh xin lỗi mới thôi. Lần này vẫn định bổn cũ soạn lại sao?”

Kim Vũ Tùng vẫn cố nín cười, đâm thêm một dao.

“Nhị ca thế là may rồi, ngay đêm đó đại ca đã không nhịn được, lùa ma quỷ đến phá ngói phòng tiểu đệ. Nhưng vì em ngủ kỹ, nên đến sáng hôm sau thấy phòng thiếu ngói mới biết chuyện...”

“Thế đã là gì? Muội và tỷ tỷ còn bị ma giấu đồ suốt năm ngày liền sau chuyện lần trước kìa.”

“Hừ! Lần này lão phu quyết tâm tuyệt giao với các ngươi ít nhất bảy ngày bảy đêm!”

Bốn người liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lão ngũ Kim Tử Huyên tò mò, lên tiếng:

“Được rồi, đại ca. Có chuyện gì vui mau kể đi!”

“Hứ, không nói! Ai bảo các ngươi dám hùa vào khi dễ ta?”

“Đại ca không nói thì bọn em đành quay lại đọc sách tiếp vậy chứ biết làm sao?”

Kim Từ Phong cười cười. Kim Chính Dương thấy bốn người định quay đi thật, cuối cùng đành thỏa hiệp:

“Được rồi! Vì các em cầu xin như vậy, nên anh nói cho mà nghe! Đại ca đây vừa mới có một phát hiện tầm cỡ lịch sử đấy!”

“Phát hiện tầm cỡ lịch sử?! Phát hiện gì?”

“Đại ca lại nói quá lên chứ gì?”

“Không hề! Các em biết không, lão phu vừa phát hiện ra nguyên lý hoạt động của ngọc giản truyền âm đấy!”

“Nguyên lý hoạt động của ngọc truyền âm? Cái đó thì có gì mà phải phát hiện? Chả phải là sử dụng chân khí, dẫn động thần thức, truyền âm đường dài sao?”



“Tưởng vậy mà không phải vậy! Thế nó mới hay!”

Kim Chính Dương cười tủm tỉm. Kim Vũ Tùng lắc đầu:

“Đại ca cứ cố tình tỏ ra thần bí như vậy thì bọn đệ bỏ về đọc sách đây.”

“Vậy là các đệ các muội không muốn biết nguyên lý hoạt động thật sự của ngọc giản truyền âm do chính Bích Mặc tiên sinh chỉ điểm cho vi huynh sao?”

Lời này cuối cùng thành công lấy được sự chú ý của bốn người. Kim Tử Huyên cười hề hề, nịnh:

“Đại ca, ngài đại nhân hữu đại lượng, không nên chấp nhặt đám bọn muội. Mau mau kể tiếp đi!”

Kim Chính Dương thấy vậy bèn ngồi khệnh khạng, đoạn đưa tay trái ra, lại lấy tay phải trỏ trỏ vào. Kim Tử Huyên hiểu ý, bắt đầu bóp tay cho lão. Kim Chính Dương lại liếc nhìn Kim Từ Phong, hắng giọng một cái, lão tứ khịt mũi một cái, song vẫn vòng ra đấm lưng cho đại ca.

Kỳ thực, đừng nhìn cách mấy lão già này hành xử rất có phong phạm tông sư với Nguyễn Đông Thanh bữa trước mà nhầm tưởng bọn họ là người nghiêm túc hay khô khan. Hôm đó, họ lần đầu gặp Bích Mặc tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh nên có phần lo lắng mới biểu hiện ra như thế. Chứ lúc bình thường chỉ ở một mình với nhau, năm anh em này thân thiết đến có chút vô sỉ. Nếu nói theo ngôn ngữ hiện đại thì là “già đầu rồi mà còn hành xử như trẻ trâu”.

Được anh em nhà mình cung phụng cho như vua chúa rồi, Kim Chính Dương mới đủng đỉnh nói:

“Không biết các em còn nhớ đến mấy điểm sáng tâm linh mà anh từng nói không?”

Muốn hiểu điểm sáng tâm linh mà Kim Chính Dương đang nói tới là gì, trước hết phải bàn về một trong những hệ lụy của Phản Thiên Chi Chiến hơn vạn năm trước. Khi ấy Thế Tôn, người nắm giữ nhân quả – luân hồi, bị Thiên Đạo phong ấn, dẫn đến luân hồi tại Huyền Hoàng giới cũng đóng lại. Không còn luân hồi chuyển kiếp, hồn ma bóng quế không còn chốn để về, lưu lạc tại nhân gian.

Trong đó, như trước từng giải thích, những ác linh thì thường thường sẽ được Đế Mộ thu nhận, song còn số phận của những linh hồn lương thiện thì sao? Trải qua thời gian rất dài, chừng trăm năm, ngàn năm, hoặc có thể lâu hơn nữa, những hồn ma này thường từ từ mất ý thức rồi dần dần hòa vào thiên địa. Nhưng cũng không phải là hòa tan hoàn toàn, mà là trở thành những điểm sáng tâm linh. Hay nếu nói cho đúng, thì phải gọi chúng là những nốt năng lượng vô hình trong trời đất.

Những nốt năng lượng này không có quá nhiều tác dụng. Thậm chí đến tác dụng chính nhất của chúng thôi người của Huyền Hoàng giới cũng chả mấy ai nhận thức được. Âu cũng bởi người bình thường hoàn toàn không thể phát giác sự tồn tại của những nốt năng lượng này, thì sao có thể hy vọng xa vời hiểu được chúng có tác dụng gì? Dõi mắt khắp cả Huyền Hoàng giới có lẽ cũng chỉ có cao tăng của Phật môn hoặc những người có khả năng ngoại cảm cực cao trong Vu đạo là có thể cảm nhận được một hai về những nốt năng lượng này. Mà Kim Chính Dương lại chính là một trong số ít những người này...

Lão có thể cảm nhận được chúng tồn tại, nên cũng từng thắc mắc về tác dụng của chúng và kể lại về chúng cho các huynh đệ của mình nghe. Kim Vũ Tùng thấy đại ca đột nhiên nhắc đến chuyện này thì hỏi:

“Chả nhẽ chúng có liên quan đến cách mà ngọc giản truyền âm hoạt động sao?”

“Phải. Không sai! Nhưng chuyện này muốn rõ ngọn ngành thì phải bắt đầu kể từ một việc khác chúng ta từng bàn đến: việc đạo mà Bích Mặc tiên sinh định truyền dạy cho Thiên nhi có vẻ có nhiều điểm tương đồng với đạo của anh nhất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.