Tô Nghiên Đình bất giác nhớ đến chuyện cũ.
Nàng bèn thừa lúc tiếp quản binh phù, tuyên bố chỉ thích anh hùng, về sau muốn gả cho một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa. Không cần phải hoàng kim bảo giáp, thất thải tường vân, nhưng nhất định phải có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ, cứu thiên hạ trong nước sôi lửa bỏng.
Rất nhiều người đều tới, tự xưng mình là anh hùng.
Có vũ lực vô song, có tu vi cao cường, cũng có thông minh trác tuyệt, đỗ đạt hiển quý.
Trong đó, có một thiếu niên.
Kẻ này ốm yếu, gầy gò, thỉnh thoảng lại ho lên khùng khục, người rũ ra như con gà mắc tóc. Mỗi lần Tô Nghiên Đình ra ngoài hành quân, đều có thể thấy y ngồi trước cửa thành, là một con ma bệnh chính hiệu. Y nói mình không có thiên phú tu hành, cơ thể yếu ớt, song nguyện học cái bản lĩnh đánh bại muôn người, để xứng với hai chữ “anh hùng”.
Lúc đó, Tô Nghiên Đình rất chấn động.
Cô nàng không hiểu một con ma bệnh như gã lấy đâu ra sự tự tin để dõng dạc nói những lời này trước một đám cao thủ, công khanh, vương hầu quý tộc.
Rất nhiều người cười nhạo, cho là y thùng rỗng kêu to, chỉ giỏi nói phét.
Tô Nghiên Đình cũng không để ý lắm.
Lại không ngờ, chính những kẻ cố tình coi thường thiếu niên kia lại chặn đường, đánh y một trận. Hết thảy cũng vì một chút chấn động trong mắt của Tô Nghiên Đình.
Thiếu niên bị người ta móc hai mắt, cổ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3511541/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.