Sáng hôm sau…
Mùng một Tết đầu năm mới, Cố Văn dậy từ sớm, cho bốn người Vương Long khiêng một cái bàn đá lớn ra đặt trước cửa phủ, lại dặn bọn họ:
“Khi nào các quan chức địa phương tới chúc Tết thì các cậu bảo họ đặt lễ vật ở đó, rồi tổng kết lại rõ ràng tên tuổi, danh sách tặng phẩm mỗi người.”
Triệu Hán lấy làm lạ, bèn hỏi:
“Cố tiên sinh, không từ chối như bình thường sao?”
Cố Văn mỉm cười, đáp:
“Lần này đại nhân có dụng ý khác. Cụ thể là gì tôi sẽ giải thích với các cậu sau. Nhưng tạm thời các cậu không cần biết vội.”
Bốn người nghe vậy, tuy tò mò nhưng cũng tự hiểu lấy bản thân tâm tính đơn giản, đầu óc khó mà đọ được với cánh quan địa phương. Nếu không cẩn thận mà làm hỏng tính toán của đại nhân thì bọn họ có chết cũng không đền nổi tội. Thế là, họ cũng không hỏi nhiều nữa mà gật đầu đáp ứng.
Mấy người Vương Long cũng không phải đợi lâu, mặt trời vừa ló rạng thì đã có quan viên địa phương tới xếp hàng. Trong vòng một canh giờ tiếp đó thôi, các quan lại lũ lượt kéo tới, đông đúc tấp nập như đi trẩy hội. Ai nấy đều quần áo phẳng phiu, tóc tai chải chuốt gọn gàng, có lẽ còn quy củ hơn sinh viên mới ra trường đi phỏng vấn xin việc.
Thành Bạch Đế là thành lớn, quan chức địa phương các cấp lớn nhỏ tổng cộng cũng phải cỡ mấy chục, mấy trăm người. Chức quan Chưởng Ấn của Nguyễn Đông Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3506613/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.