Nguyễn Đông Thanh rùng mình, thầm nghĩ dựa vào cái loại ba ngày một trận đau lưng, bảy ngày một cơn mỏi gối như hắn dạy người ta nhảy múa, vậy thì để một con hải mã đến làm thay còn hơn.
Gã cũng không có ý định sử dụng điện thoại thông minh để Bạch Thiên Ảnh tự học giống Long U. Dù sao, danh tiếng của Đao Sơn trên Huyền Hoàng giới quả thật không thể nào khen cho nổi. Tuy không đến mức lấy mạng người luyện công, đồ thành diệt tộc, nhưng dưới trướng có đủ loại người thượng vàng hạ cám. Chưa nói người khác, một kẻ lấy sát nhập đạo như Tần Trảm, một kẻ ăn thịt người như Quách Bình Minh cũng đủ để khiến danh tiếng Đao Sơn thối không ngửi được.
Lại thêm phương châm hành xử từ xưa đến giờ của Đao Sơn vẫn là bá đạo, cho là nắm đấm lớn chính là đạo lý, vì lợi không từ thủ đoạn, sát phạt quả đoán. Thành thử miệng lưỡi thế gian không ngừng nhắm vào, cơ hồ là tự tuyệt với thiên hạ.
Danh tiếng, chính danh, tuy không phải là thứ có thể cân đo đong đếm được bằng tiền, nhưng lại cực kỳ quan trọng.
Vì sao Pháp phải lợi dụng Bảo Đại, vì sao Mỹ phải dựng lên một ngụy quyền, chẳng qua cũng là vì hai chữ “chính danh”. Thời ấy một đế quốc thực dân, một trong hai bá chủ thế giới, đánh một nước vừa mới thoát cảnh chiến tranh đô hộ còn phải mượn cớ để lấy chính danh, tư duy của Đao Sơn quả thật là không biết tự lượng sức mình.
Trái hẳn với Đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3456694/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.