Nguyễn Đông Thanh thầm nghĩ cô bé này dù sao cũng là thiên tài đứng đầu Hàn gia, mà danh tiếng của họ Hàn ra sao ở Huyền Hoàng giới có ai mà không rõ? Thành thử, hắn mới hỏi:
“Cô nương có cách giải quyết?”
“Đương nhiên là có.”
Hàn Thu Thủy vỗ ngực, nhếch mép cười.
Nói đoạn, cô nàng lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một con chó bằng gỗ, chỉ to bằng bàn tay. Con vật mũi lệch miệng méo, mắt bên nổ bên xịt, chân cái thấp cái cao, có thể thấy tay nghề của người đẽo gọt chẳng được tốt cho lắm. Vật này bám đầy bụi, dường như đã rất lâu rồi chưa được động đến, đoàn người cũng chẳng rõ rốt cuộc một con chó gỗ cũ mèm có thể trợ giúp việc phá án kiểu gì. Thế nhưng, lúc không ai chú ý tới thì Dư Tự Lực đứng ở cuối hàng đã giật mình đánh thót một cái. Gã lắc đầu, bụng bảo dạ tự trấn an bản thân:
“Vị Hàn tiểu thư này chắc hẳn là giả thần giả quỷ mà thôi. Công lao dâng đến miệng rồi thì vẫn sẽ là của mày, đừng có cả nghĩ.”
Nhưng vừa nghĩ đến đây, thì ba chữ “Hàn tiểu thư” cơ hồ liên tục lặp lại trong đầu khác nào người ta tụng kinh, ầm vang tưởng như là tiếng sấm nổ giữa trời.
Hàn tiểu thư?
Hàn gia nước Đại Yến?
Bỏ mẹ rồi!!!
Nguyễn Đông Thanh nhìn con chó gỗ, không khỏi nhớ đến phim hoạt hình Hiệp Sĩ Trán Dô ngày xưa từng xem, bất giác thấy cái con chó gỗ có ngoại hình xúc phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3386796/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.