Đúng lúc này...
Nguyễn Đông Thanh chợt nói:
“Chuyện to co làm bé thì cũng đơn giản. Thế nhưng sắp tới tại hạ muốn làm một chuyện, còn phải nhờ các vị gia chủ đừng có ngáng đường.”
“Không dám. Không dám. Nguyện hết sức trợ giúp đại nhân.”
Cổ Trạch Dao chính đang sầu không biết phải dâng lên thứ gì mới có thể khiến Bích Mặc tiên sinh hồi tâm chuyển ý, thì lại nghe gã lên tiếng nói bỏ qua chuyện hôm qua. Y thị còn tưởng là mình nghe nhầm, phải đến lúc Cổ Trạch Thâm đứng bên cạnh khẽ đá chân vào cạnh ghế một cái nhắc nhở, y thị mới kịp thời đáp lại.
Tuy không rõ vì sao một kẻ có thể tiện tay đánh Phật đạo tõe ra làm hai lại không trực tiếp sai sử thế gia bọn họ làm việc cho gã, song hiện giờ Cổ Trạch Dao không dám nhiều chuyện. Có thể xuất phát điểm của bọn họ quá thấp, thế nên mới không nhìn ra nguyên nhân Bích Mặc tiên sinh cần phải hợp tác cùng bọn hắn.
Nguyễn Đông Thanh gật đầu, nói:
“Cố phu nhân khách khí rồi. Chẳng là tại hạ gần đây đọc lại sổ sách của Chưởng Ấn phủ, cảm thấy kẻ tiền nhiệm xử án có nhiều oan sai, nên muốn lật lại một vài án năm xưa. Có điều tiền căn hậu quả trong đó liên lụy đến chuyện từ nhiều năm trước, thế nên còn cần các vị cho mượn gia phả đọc một phen.”
Thời xưa, các gia tộc lớn thường ghi chép lại một số chuyện liên quan đến tiên tổ nhà mình, lấy đó làm vẻ vang với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3386623/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.