Cách Quan Lâm không xa, Lệ Chi sơn...
Tại sơn trại, Phó Kinh Hồng đã nhường ra ghế chủ vị cho một lão già đầu trọc. Lão ngồi co một chân lên, chân còn lại vắt qua tai ghế, một tay ngoáy mũi, tay kia gãi mông, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hung dữ bặm trợn, khiến kẻ khác không khỏi cảm thấy vừa nực cười lại vừa đề phòng lão.
Họ Phó cười lấy lòng, hỏi:
“Lôi lão đại này, không biết kế tiếp ngài có sắp xếp gì không?”
Phó Kinh Hồng từ khi còn trẻ đã được giao chức cao quyền trọng, một người trấn thủ một thành cũng là yếu địa quân sự, có thể nói là xuân phong đắc ý, thiếu niên khinh cuồng. Đáng tiếc kể từ sau chuyện Đại Sở diệt khẩu, cuộc đời gã rơi xuống đáy cốc, chạy đến Đại Việt lại bị Hồ Ma Huyền Nguyệt chỉnh cho thảm không chịu nổi, bao nhiêu cao ngạo năm xưa sớm đã bị mài nhẵn.
Hắn biết, lúc này nếu mình không hạ cái tôi xuống, dựa vào Lôi Tổn, thì tuyệt đối sẽ không có ngày ngóc đầu trở lại.
Lôi Tổn nói:
“Không gấp. Mấy ngày này nhóc lăn lộn ở Táng Thi Đinh vừa đoạt người vừa cướp vật, chẳng nhẽ không phát hiện được chuyện gì là lạ sao?”
“Chuyện làm ăn gần đây đúng là không thuận lợi cho lắm, còn thường xuyên bị kẻ khác mai phục. Thế nhưng tiểu đệ đã cho người điều tra rồi. Những tên này xuất thân từ các thế lực khác nhau, nhiều kẻ tông môn sau lưng còn là tử địch, chắc hẳn không phải cùng một bọn, thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3385836/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.