Mấy ngày này Dư Tự Lực có thể nói là nếm hết tình đời ấm lạnh.
Từ chỗ có chút thanh danh, đến sa vào ngục. Cậu chàng tuy không biết bên ngoài thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được hiện giờ chắc hẳn ở Quan Lâm người người đều đang nguyền rủa mình. Tối tối, Dư Tự Lực đều âm thầm tự trách, nhất là khi thường xuyên nghe thấy giám ngục mắng chửi một đám thương nhân, tu sĩ thừa lúc bệnh dịch cấu kết với nhau bắt chẹt dân thường.
Hai ngày này, cậu chàng cũng mấy lần bị ám sát bởi ngục tốt, đủ thấy chân rết của Đan Dược hội vươn xa đến mức nào.
Đương nhiên, ngục tốt không dám qua mặt Vũ Tùng Lâm ra tay giết người trong tối, mà chỉ len lén bỏ độc trong thức ăn nước uống. Dư Tự Lực thân là bán yêu, cơ thể có tính kháng độc mạnh, hơn nữa mười phần mẫn cảm với nguy hiểm. Cậu chàng vừa ăn đã phát hiện độc tố trong cơm canh của mình có nguồn gốc từ Đan Dược hội, há lại không hiểu vị sư phụ kia định qua cầu rút ván, nhổ cỏ tận gốc?
Càng buồn hơn là chính bởi vì Tề Thiên Hạ chẳng buồn để ý đến Dư Tự Lực rốt cuộc là ai, nên độc kế mới không thành. Nếu như lão chịu bỏ chút tâm tư, biết cậu chàng là thân bán yêu, thì lấy bản lĩnh của Tề Thiên Hạ, Dư Tự Lực có mười cái mạng cũng đã chết hết.
Dù sao, danh hiệu Dược Thánh cũng không phải để trưng cho có.
Bấy giờ bên ngoài phòng giam có tiếng huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3385636/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.