Số là Hạ Hầu Duyệt bị người ta đánh bất tỉnh giữa chợ, hết sức lấy làm phẫn nộ, ngay hôm đó đã hầm hầm chạy đến phủ thành chủ hưng sư vấn tội, muốn đòi một câu trả lời từ Vũ Tùng Lâm.
Vốn Trường Mệnh Trùng nghĩ Vũ tổng binh sẽ phải hạ mình xin lỗi, sau đó bồi thường cho y một khoản kha khá. Nào ngờ, Vũ Tùng Lâm thấy y đến thì chỉ đáp một câu cụt lủn:
“Người đánh đại nhân là hộ vệ của Bích Mặc tiên sinh, Vũ mỗ không điều khiển được, vẫn xin đại nhân lượng thứ.”
Hạ Hầu Duyệt bấy giờ còn đâu dám tơ tưởng đến bồi thường, đến xin lỗi nữa? Hắn nghe đến người ra tay đánh mình là “hộ vệ của Bích Mặc tiên sinh” thì điếng cả người, thiếu điều khóc nấc lên một tiếng. Đến giờ gã vẫn nhớ như in vì cớ gì mà hắn đang sống yên ổn ở thành Bạch Đế lại phải lên tiền tuyến vận chuyển vật tư.
Khi đó Nguyễn Đông Thanh còn chẳng thèm cố ý nhắm vào, mà hắn đã phải khốn đốn khổ sở. Lần này hộ vệ của y tự mình ra tay, Trường Mệnh Trùng há có thể không hoảng hốt?
Thành thử, suốt từ bấy đến giờ, Hạ Hầu Duyệt đều cắm rễ ở Quan Lâm không dám rời khỏi một bước, chỉ chờ khi “tiên sinh” dùng đến là gã sẽ lập tức đến tận núi vô danh nghe hiệu lệnh. Hắn thân là mệnh quan triều đình, nhờ Vũ Tùng Lâm cấp cho một phòng ở phủ thành chủ để sinh hoạt cũng chẳng phải chuyện gì quá khó.
Mà hắn quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3385344/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.