Tiếp tục nói chuyện hiện tại trong phòng họp của Phượng tộc, Từ Vân trầm ngâm một hồi rồi mới mở miệng:
“Tạ Thiên Hoa tâm tính cẩn thận, dạo thời gian này sẽ đặc biệt cảnh giác. Tạm thời cho người giám sát từ xa, tránh bứt dây động rừng.”
Giọng lão âm trầm, nào có the thé như khi nói chuyện với nhị đồ đệ cổ viện thời gian gần đây? Song, điều này cũng không có gì khó hiểu. Dẫu sao, cùng là yêu tộc loại cầm điểu với nhau, nếu như Tạ Thiên Hoa có thể chỉnh giọng để hát nhạc thính phòng, chuyện đổi một vài thứ giọng cho đúng vai diễn công công đương nhiên cũng dễ như trở bàn tay đối với Từ Vân. Tộc trưởng Phượng tộc ngẫm nghĩ một chút, lại tiếp tục nói:
“Có lẽ giải pháp tốt nhất chính là kế hoạch hốt gọn một mẻ của các vị Đế Tôn. Các ngươi chuẩn bị liên lạc với các phe nhân mã nơi khác đi. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, phải xử gọn cả bốn đứa một lúc, không thể để có cá lọt lưới!”
Lão liếc nhìn về phía Kiều Minh Long:
“Kiều Thánh tử không có ý kiến gì chứ?”
Họ Kiều ngồi khoanh tay, nhếch mép đáp:
“Bản thiếu không có ý kiến gì, các vị cứ quyết chuyện của các vị, bắt hay giết đều được. Miễn sao cuối cùng Tạ Thiên Hoa thuộc về ta, sống ta lấy người, chết ta nhặt xác.”
Câu nói này của y khiến vài trưởng lão của Phượng tộc hơi nhíu mày, phải quay mặt đi không dám nhìn thẳng. Tuy bọn họ sống lâu, ân oán cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3376911/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.