Tạ Thiên Hoa đi xuống chân đồi, vừa khéo được thấy một cảnh dở khóc dở cười.
Giữa một khoảnh đất rộng cỡ mười trượng, dài mười hai trượng, Bích Mặc tiên sinh thần bí khó lường chính đang thở hồng hộc chẳng ra hơi. Lúc này tay áo y sắn ống cao ống thấp, quần cũng xắn cái dưới mắt cá cái quá bắp đùi. Búi tóc củ hành giờ xõa tung, lòa xòa, bết dính mồ hôi và bùn đất.
“Mấy con... trời đánh thánh đâm... chúng mày... giỏi lắm.”
Nguyễn Đông Thanh vừa thở không ra hơi, vừa chủi mấy con gà đang chạy tung tóe trong sân.
Tạ Thiên Hoa vừa liếc mắt đã phát hiện té ra trong số gà có một con kê tinh, có lẽ do loạn nên lẩn được vào thành. Do uy áp của hai đại yêu tỏa ra khiến thần hồn nó không chịu nổi, hóa điên hóa khùng, theo bản năng chỉ muốn bỏ chạy.
Kê tinh chẳng khác nào tiên trong bầy gà, thế nên nó vừa hoảng lên, đám gà cùng chuồng cũng bị ảnh hưởng.
Thế nhưng, bất chấp đám gà chạy thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái rào vừa thưa vừa nghiêng nghiêng xẹo xẹo cắm trên đất. Còn Nguyễn Đông Thanh thì cứ vắt cổ lên đuổi mà không sao tóm nổi, cứ thở hồng hộc, trông quả thật giống hệt một thư sinh yếu đuối.
“Tiên sinh... không biết... có thể để tôi hỗ trợ hay không?”
Tạ Thiên Hoa ngập ngừng mãi, cuối cùng mới dám lên tiếng.
Vừa nói, trong lòng cô nàng lại vừa nghĩ, Bích Mặc tiên sinh là nhân vật như rồng phượng ở nhân gian, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607274/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.