Tạ Hàn Thiên xua tay, nói:
“Thực... thực ra là ngược lại. Trong nhà có chút chuyện không tiện nói. Bây giờ Thiên Hoa mà về nguy hiểm trùng trùng. Nếu tiên sinh không ngại, xin hãy để tiểu nữ dựng nhà ở tạm dưới chân núi một thời gian.”
Nguyễn Đông Thanh nghe xong, mắt khẽ nhắm, đầu gật gù...
Trong lòng đã sớm văng chửi chín chín tám mươi mốt câu.
“Mẹ nó! Mấy người tu luyện giả các người tranh quyền đoạt lợi thì thôi đi, thế nào lại tranh đến trên đầu một tên người phàm?”
“Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tất nhiên là muốn nói không. Thế nhưng... ta dám từ chối sao?”
“Nói nửa chữ không, các người còn không đánh ta vĩnh bất siêu sinh sao?”
Nguyễn Đông Thanh rất muốn trừng mắt nhìn đối phương, rất muốn chửi người ta xói máu đầu. Thế nhưng, cuối cùng, hắn vẫn nhịn.
Đánh không lại.
“Huynh đài đã lên tiếng, vậy cứ để tiểu thư ở lại đây.”
Tạ Hàn Thiên cuối cùng nghe được Bích Mặc tiên sinh đáp ứng, mới thở phào một hơi. Tạ Thiên Hoa được ở lại Lão Thụ cổ viện, người trong tộc sẽ không dám động.
“Thiên Hoa, mau quỳ xuống tạ ơn tiên sinh. Sau này phải nghe lời tiên sinh, kính ngài như sư phụ, hiểu không?”
Tạ Hàn Thiên vội vàng gọi cháu mình lại, còn bảo cô nàng dập đầu.
Đương nhiên, hắn nói lời này cũng là có ý dẫn dắt. Nếu như Tạ Thiên Hoa thật sự vào được môn hạ của vị tiên sinh này, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
“Huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607263/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.