Binh sĩ thủ thành theo đúng lệnh của Phó Kinh Hồng, không dám chậm trễ vội đóng cổng thành lại, các loại trận pháp phòng thủ, công kích lại lập tức được khởi động. Không khí trên tường thành Ngự Long căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đứng trên tường thành, Tạ Thiên Hoa ngoảnh mặt đi, thầm kêu may mắn đã quyết định nhốt Lý Thanh Vân trong phòng không cho ra ngoài. Nếu không, với tính cách của vị đại sư huynh này, không chừng bây giờ đã liều mạng xông ra ngoài thành cứu người.
Kỳ thực cũng không phải cô nàng máu lạnh, không quan tâm sống chết của những tu luyện giả kia. Nếu là trước đây, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nàng ta có thể tự giải thích rằng thế giới tu chân vốn phải vậy, mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết. Thế nhưng từ khi đi theo Nguyễn Đông Thanh, lại lâu ngày ở gần Lý Thanh Vân, cô cũng bị ảnh hưởng không ít. Thành thử, lúc này, cô nàng cũng thương cảm đám người xấu số kia.
Thế nhưng Tạ Thiên Hoa cũng không phải là Lý Thanh Vân, để bản thân bị cảm xúc chi phối. Cô nàng hiểu, lúc này xông ra ngoài thành chưa chắc đã cứu được ai, lại còn đặt bản thân vào nguy hiểm. Nếu cái nguy trước mắt còn chưa chắc đã giải quyết được, thì nói chi cái họa lâu dài?
Hiện tại, theo như Tạ Thiên Hoa thấy, thì mấu chốt vượt qua nạn sen máu lần này, là tìm hiểu xem tại sao đám ma da trước giờ vốn chỉ là một đám quái vật không có linh trí, hiện giờ tự dưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607230/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.