Ba sư huynh muội chưa kịp ngoái đầu, đã nghe thấy tiếng truyền âm:
“Tiện dân, bản quân chỉ dùng các ngươi đả kích tên tiểu tử nước Sở này một phen, chớ có mà si tâm vọng tưởng. Đừng có bắt chuyện với bổn quân.”
Tuy là truyền âm, nhưng cái ngữ điệu kẻ cả bề trên lại không thèm che giấu, cực kì ngạo mạn khinh người. Mới đầu, ba người Lý, Tạ, Đỗ còn có một chút hảo cảm với gã vì đứng ra mắng tên nước Sở, nhưng bây giờ thì chẳng còn sót lại tẹo nào.
Tên họ Thượng Quan nghiến răng:
“Hải Thiên Luân, ngậm miệng lại. Nhớ cho rõ thân phận của ngươi. Cô (1) là thái tử, mà ngươi thì chỉ là một thân vương chi thứ, bắn đại pháo cũng chưa chạm đến được Hải Hoàng mà thôi. Người ta gọi ngươi một tiếng Hiền Vương liền thực sự cho rằng mình có tư cách xưng vương đó sao?”
(1: Cô ở đây là xưng hô của vua chư hầu, nước nhỏ dùng khiêm nhường. Thỉnh thoảng cũng có vài tác phẩm thể hiện thái tử dùng xưng hô này. Ở Huyền Hoàng giới, vua xưng quả nhân/trẫm, thái tử xưng cô.)
Gã Hiền Vương kia giống như bị nói chạm chỗ đau, răng nghiến vào nhau trèo trẹo, nói:
“Thái tử nước chư hầu mà thôi, có gì hay ho? Thượng Quan Trường Không, nhớ cho bản quân bây giờ ngươi đang đứng ở đại Tề, chứ không phải tiểu Sở.”
“Nước nhỏ thì sao? Vẫn làm cho cái tên Nghiêm Hàn của các ngươi biết khó mà lui. Không giống như Hải Tinh Thần (2) ngươi, thậm chí địa vị còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607212/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.